Gửi bài:

Chương 105

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm ban cho Vương Tử Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhân thư quý trọng, đi hiếu có gia, văn võ toàn tài. nay có lăng gia tiểu thư Vi Chi, thư mạo đoan trang, tú ngoại tuệ trung, cố khâm định phong Vi Chi cô nương làm sườn phi thất vương gia, tùy ý thành hôn, khâm thử!" [ sr cả nhà, đoạn nì K.Vân ko bit dịch sao cho nó trôi chảy nữa, nên quyết định để nguyên văn (T_T)]

Tịch Nhan quỳ trên mặt đất, hỗn loạn nghe nội dung thánh chỉ, chỉ mơ hồ nghe thấy tên của Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng hai chữ "Sườn phi", liền không khỏi hoảng hốt, quay đầu lại thấy Hoàng Phủ Thanh Thần gắt gao nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, mới khẳng định những gì chính mình nghe được đều là sự thật.

Nàng nhịn không được cười khẽ, cũng không tiếp chỉ, thẳng tắp vội đứng lên, vừa muốn thốt ra "Ta kháng chỉ không tuân" lúc này lại chợt thấy từ phía trước thị vệ vốn vây quanh bỗng nhiên lùi lại nhường đường cho một người đi tới.

Xuyên qua đám người kia, nam tử nhanh nhẹn đi tới, khóe miệng vẫn mang theo ý cười ôn nhuận như trước phong hoa tuyệt đại.

Nguyên lai người trong cung vừa tuyên chỉ kia là người thân cận với hoàng đế, nhìn thấy Tịch Nhan không tiếp chỉ liền đứng dậy, vốn là không dự tính tới, nhưng ngay lúc đó lại chợt thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ sau liền kính cẩn đứng lên:"Thất gia."

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười như trước, tiếp theo liền tiếp nhận thánh chỉ trong tay hắn, lúc này mới đi về phía Tịch Nhan, trong ánh mắt đen như mực rõ ràng tràn đầy tình thâm ý trọng:"Như thế nào, vui mừng đến ngay cả thánh chỉ đều quên tiếp?"

"Thất ca!" Hoàng Phủ Thanh Thần bên cạnh sắc mặt xanh mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, giống nhau muốn chất vấn cái gì.

Hoàng Phủ thanh Vũ lúc này vẫn không hề chớp mắt nhìn Tịch Nhan, nói:"Lão Cửu, nửa tháng qua đa tạ ngươi thay ta chiếu cố nàng, vất vả rồi." Nói xong, mới thân thiết cầm lấy tay Tịch nhan.Taynàng một mảnh lạnh lẽo, hắn đem tay nàng phủ lại, mỉm cười nói:"Hồi phủ đi."

Nguyên lai cho tới nay, hắn cái gì cũng đều biết.

Tịch Nhan nhịn không được khóe miệng nhếc lên, chỉ cảm thấy buồn cười. Tất cả những gì nàng làm đều nằm trong kế hoạch của hắn, có bắt đầu từ khi nàng xuống núi, hoặc là, theo nàng ở trên núi bắt đầu, hắn đã sớm tính kế chu toàn hết thảy, chỉ chờ nàng chui đầu vô lưới.

Tịch Nhan không hề động, bởi vì biết dù có giãy dụa phản kháng như thế nào cũng là phí công, người quyết định chuyện sinh tử của Tử Ngạn căn cứ chính xác theo những gì trước mắt, giờ này khắc này đều nằm trong tay hắn.

Hít vào một hơi thật sâu, nàng ở trong gió lạnh bị đông lạnh, khuôn mặt hơi có chút tươi cười cứng ngắc, thấp giọng nói:"Ta chỉ là muốn biết, thất gia vừa mới mới cưới một hiền thê thân thế hiển hách, như thế nào có thể làm cho Hoàng Thượng đồng ý trong thời gian ngắn hạ chỉ tứ hôn, hơn nữa, lấy chỉ là một đứa trẻ tay trắng mồ côi cha mẹ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng tay lên, sửa sang lại một chút nơi nàng mi của nàng bị gió thổi một sợi tóc vương lại có chút hỗn độn, mỉm cười nói:"Ai nói là ngươi chỉ có hai bàn tay trắng?" Hắn có ý ám chỉ, ánh mắt hơi hơi đi xuống, thấp giọng nói,"Vô luận như thế nào, phụ hoàng cũng sẽ không cho hài tử nối dõi của hoàng gia lưu lạc dân gian ."

Tịch nhan thân mình hơi hơi chấn động, khuôn mặt tươi cười có chút cứng đờ:"Thật không?"

———————————————-

Cho đến khi tới phủ thất gia,TịchNhan giống như đã đoán trước được, trước mắt nàng ắt hẳn sẽ có trướng ngại không nhỏ đang chờ đợi

Nàng không biết Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ sắp xếp cho nàng ở lại nơi nào trong phủ này, nhưng nàng cũng không tính hỏi. Hắn nắm tay nàng vẫn đi về phía trước, nàng cũng một đường lẳng lặng đi theo.

Hai người đi trong hoa viên, ẩn ẩn , có thể nghe được từ phía đình giữa hồ bên kia truyền đến thanh âm của chiêng trống.

"Sân khấu kịch bên kia vẫn còn đang diễn, ca hát vẫn còn rất náo nhiệt, ngươi muốn nghe bao lâu, đều có thể đi qua." Hắn đi chậm lại một chút, để cho nàng cùng chính mình ngang hang sau đó mới cùng nàng sóng vai mà đi.

Tịch Nhan không nói gì, cước bộ chính mình lại càng thêm chậm.

Hi vi viên, được bao quanh một khu vườn tại phía tât vương phủ, đó cũng là nơi trước đây nàng ở — Vương phi của hắn hiện tại đang ở tại một nơi nào đó cực kỳ xa xôi <>

Cánh cửa chính mở ra, hương thơm trong phòng ấm áp thoang thoảng, ngồi ở giữa nữ tử đang mặc quần áo tay thanh sam, xinh đẹp không gì sánh được. Không phải Vương phi của hắn Lâm Lạc Tuyết thì là ai?

Mắt thấy gian ngoài hai người dắt tay nhau chậm rãi đi đến, Lâm Lạc Tuyết đúng lúc hơi hơi nghiêng cằm, lạnh lùng cười sau đó liền đứng dậy:"Bái kiến Thất gia."

Hoàng Phủ thanh Vũ kéo Tịch Nhan lại gần, thản nhiên nhìn nàng một cái, cười nói:"Trời rất lạnh , ngươi tới nơi này làm chi? Ra ngoài có thể bị nhiễm phong hàn, đến lúc uống thuốc lại kêu khổ ."

Lâm Lạc Tuyết sắc mặt lãnh ngạo như trước, ánh mắt nhìn thẳng hướng Tịch Nhan:"Thiếp thân tạ quá thất gia quan tâm, chính là nghe nói hôm nay Hoàng Thượng ban thưởng hôn, thất gia mừng rỡ, thiếp thân không thể đến chúc mừng? Chính là, này lễ còn chưa thành, thất gia lại trước đem nhân dẫn trở về phủ, tựa hồ không hợp quy củ đi?"

Tịch Nhan nghiêng mình đứng sau lưng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, không nói được một lời nào. Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười quay đầu lại nhìn sắc mặt của nàng nói: "Đây là quy củ của Anh Vương phủ, phải chăng là tuyết rơi quá nhanh nên chuyện của bổn vương mà ngươi cũng tham gia?"

Lâm Lạc Tuyết lúc này sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, hơi hơi hừ ra một tiếng: "Anh Vương phủ quy củ tất nhiên là do vương gia quyết định, chính là thiếp thân là nữ chủ nhân của vương phủ này, này cũng chỉ là làm tròn bổn phận của mình...nếu như không làm như thế này há chẳng phải để cho người khác chê cười?" – nói xong nàng lập tức đi về hướng của Tịch Nhan, lạnh lẽo tươi cười, cũng chẳng thèm che dấu sự khinh thường của mình – "Vi Chi muội muội, từ nay chúng ta đã là người một nhà, đám hạ nhân kia tất nhiên sẽ coi ngươi là sườn vương phi. Vì người là sường phi, còn ta là chính thất nên theo lễ nghi ngươi phải kính ta một ly trà...cũng là để cho người ngoài không có lý do gì bàn tán về tình tỷ muội của chúng ta, ngươi xem ta nói có đúng hay không?"

Nữ tử trước mặt khí thế bức nhân mà Tịch Nhan nãy giờ chung quy vẫn chỉ cúi đầu không nói lời nào bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt kinh diễm của nữ tử kia, thản nhiên nói: "ta từ nhỏ lớn lên ở trên núi đối với nhũng quy củ của thế gian thì một chút cũng chẳng hiểu, như vậy còn phải thỉnh vương phi thứ lỗi."

"Ngươi..." – Lâm Lạc Tuyết sắc mặt đại biến, ánh mắt chạm đến Hoàng Phủ Thanh Vũ mới cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, cười lạnh nói – "Không có gì, nói như vậy từ nay về sau ta sẽ "từ từ hảo hảo" dậy dỗ ngươi."

Lâm Lạc Tuyết ngẳng đầu cao ngạo nhìn khuôn mặt biến sắc của Tịch Nhan mà cười thầm. Đúng lúc Tịch Nhan còn đang lo lắng thì lại cảm thấy hơi ấm của Hoàng Phủ Thanh Vũ truyền tới lòng bàn tay, trong lòng nhịn không được có một tia chấn động, ngoài mặt thì lại tỏ ra niềm nở cười tươi, nửa thật nửa giả nhìn về phía nam nhân đang đứng bên cạnh: "Ngươi lúc trước nói thật dễ nghe, ta rốt cục cũng đã gả cho ngươi...nhưng bất quá cũng chỉ là thiếp! Hỏa không có ý nghĩa gì cả!"

Nói xong, nàng rút tay mình ra khỏi bàn tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: "Ta không thích ở nơi này, ngươi mau đổi phòng cho ta."

Hắn mỉm cười, ánh mắt chứa đầy gian xảo nhưng lại ẩn hiện bên trong một tia ấm áp, sủng nịnh nói: "Vậy ngươi muốn ở tại nơi nào?"

TịchNhan đảo ánh mắt nhìn qua khuôn mặt xanh mét của Lâm Lạc Tuyết, khóe miệng hơi hơi gợi lên ý cười: "Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có phòng của thất gia là thoải mái nhất thôi..."

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục