Gửi bài:

Chương 122

Chính văn thiếp tình Như Nguyệt, vĩnh mộc quân tâm

Một kẻ luôn đứng giữa trung tâm được người người vây quanh phồn hoa náo nhiệt, còn kẻ còn lại luôn sợ hãi cô độc; Mà một người nếu là cô độc thì luôn mang theo vẻ lạnh lùng, còn ngược lại thì luôn mang theo vẻ náo nhiệt đến.

Thật lâu trước kia, Tịch Nhan thuộc loại người trước; Mà nay, nàng lại thành người sau.

Phóng nhãn tìm khắp trên đời, tựa hồ trừ bỏ Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng rốt cuộc không thấy một ai có thể dựa vào, để thổ lộ tình cảm.

Cô độc đến như vậy, không thể không cảm thấy thê lương.

Xung quanh liên tục truyền đến tiếng cười oanh oanh yến yến, Tịch Nhan cứ như vậy một người ngồi nơi góc đó, bị quên lãng thương xuân thu buồn.

Kết quả mãi cho đến lúc khai tịch cũng không có dù chỉ một người lại đây cùng nàng nói một câu, nhưng thật ra bên cạnh Lâm Lạc Tuyết lúc này, thủy chung quay chung quanh là một đám người, nói nói cười cười.

Rốt cục cũng đến thời gian khai tịch, tất cả mọi người chậm rãi rời đi, hướng chính điện mà tới, Tịch Nhan mới mang theo Ngân Châm từ từ tiến ra cửa chính, cũng không nóng lòng nhập điện, chỉ ở trong hoa viên chậm rãi đi thong thả .

Ngân Châm chỉ cảm thấy Tịch Nhan có điều gì đó không thích hợp, loại cảm giác này từ khi các nàng đổi xe ngựa xong liền xuất hiện, nhưng là nhìn khuôn mặt Tịch Nhan vẫn giữ bình tĩnh, nàng cũng không lý giải được đến tột cùng là không đúng chỗ nào, bởi vậy chỉ có thể yên lặng theo sau .

Tại một đình viện khác trong hoa viên, một thân ảnh vận y phục xanh ngọc đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt tuấn lãng, một đôi mắt hoa đào dài nhỏ hơi hơi nheo lại, không hề chớp mắt nhìn thân ảnh yểu điệu bên trong hoa viên kia, hơi thở khẽ nhúc nhích:"Đó là ai?"

Phía sau hắn tiểu thái giám giúp việc đi lên nhìn thoáng qua, khẽ hắng giọng "A" một tiếng:"Hồi lục gia, hình như là người trước đó vài ngày, thất gia nạp thêm một sườn Vương phi, nghe nói là một nữ tử tuyệt sắc!"

"Lão Thất?" Phút chốc đôi mắt hoa đào của Hoàng Phủ Thanh Hoành trở nên sâu thẳm không thấy đáy, sau đó khóe miệng gợi lên một ý cười không rõ, đột nhiên thân ảnh khoác áo choàng biến mất, đi nhanh hướng Tịch Nhan đi đến, chợt lóe thân, chắn trước mặt nàng.

Tịch nhan nguyên bản đang cúi thấp đầu như có tâm sự, bỗng dưng bị người khác ngăn đường đi, ngẩng đầu vừa thấy, lại gặp phải một khuôn mặt quen thuộc — lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành!

Nàng nhất thời hồi phục tinh thần, đã thấy ánh mắt Hoàng Phủ thanh Hoành đảo qua trên mặt mình, trong mắt dường như có chút gì đó giống như nháy mắt bị điểm sáng bình thường thu hút, sau đó hưng trí mở miệng:"Ngươi là người của Lão Thất gia ?"

Tịch nhan dừng một chút, cúi người hành lễ:"Tham kiến lục vương gia."

Nàng nhất thời mở miệng, hai mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành, đột nhiên càng thêm sáng ngời, hai tay cũng gắt gao nắm chặt thành quyền, thanh âm âm lạnh tới mức giống như là từ xỉ khâu gian bức ra đến bình thường:"Quả nhiên là ngươi, quận chúa."

Tim Tịch nhan có chút đập mạnh không khỏi loạn nhịp, trong đầu ký ức nhanh chóng nhớ lại điều gì, mới bỗng dưng phản ứng lại — ngày đó nàng mới tới kinh thành, liền gặp Hoàng Phủ Thanh Hoành, cũng chưa từng bị hắn nhìn thấy dung mạo chân chính của mình, nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới là, hắn thế nhưng vẫn còn nhớ rõ thanh âm của nàng!

Nụ cười của Hoàng Phủ Thanh Hoành trên mặt bỗng dưng trở nên cổ quái mà đáng sợ:"Hảo cho một vị quận chúa, hảo cho một cái Lão Thất!"

Bỗng dưng, có một thanh âm quen thuộc truyền tới tai Tịch Nhan:"Lục ca là đang nhắc đến ta sao?"

Tịch nhan xoay người nhìn lại, liền thấy Hoàng Phủ thanh vũ đi từng bước một tới phía mình, không kịp nghĩ nhiều, liền đón nhận hắn, đứng núp ở phía sau hắn.

"Lão Thất, thủ đoạn cũng thật tốt đi." Hoàng Phủ Thanh Hoành nheo mắt lại, có vẻ tà tứ mà cuồng ngạo,"Cưới tuyệt thế mỹ nhân, lại làm cho tất cả bọn ta cùng mọi người nghĩ đến mỹ nhân dung nhan bị hủy; Lại cố ý khiến cho mỹ nhân biến mất, chính mình sau đó cưới lâm tướng nữ nhi làm Vương phi, kết quả là lại đem mỹ nhân nạp thành sườn phi. Kể từ đó, muốn nhân hòa thế ngươi đều chiếm được. Kế hoạch tinh diệu như vậy, thật sự là khiến cho ca ca rất bội phục!"

Hoàng Phủ thanh vũ cười khẽ một tiếng:"Đêm nay yến tiệc còn chưa có bắt đầu, lục ca liền uống nhiều thành như vậy? Những lời nói vô căn cứ này ở trước mặt ta nói nói cũng không sao, nếu như bị người bên ngoài nghe thấy, chẳng phải là thiên đại hiểu lầm?"

"Lão Thất ngươi khéo lưỡi ngụy biện, khi quân là tội lớn, trong miệng của ngươi, thế nhưng có thể thay thế bằng hai chữ " hiểu lầm" sao?" Hoàng Phủ Thanh Hoành cười lạnh nhìn hắn, lại nhìn đến Tịch Nhan đang đứng phía sau hắn, trên khuôn mặt tươi cười lại ẩn theo ý gì đó,"Nữ nhân này ngày thường vốn đã mỹ như vậy, trong thiên hạ, trừ bỏ người kia diễm tuyệt tứ phương thướt tha quận chúa Hoa Tịch Nhan, còn có ai có thể có được dung mạo như vậy? Người bên ngoài không biết kỹ xảo của ngươi cũng liền cho qua, Lão Thất, ở trước mặt ta, cần gì phải cố ý nói tiếng lóng này nọ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc đem Tịch Nhan kéo ra phía sau mình che cho nàng, tránh đi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng của Hoàng Phủ Thanh Hoành, lúc này mới hơi hơi hít vào một tiếng:"Vi đệ sở dĩ nói tiếng lóng, thật sự là bởi vì ở trước mặt lục ca, rất nhiều lời nói không thể nói ra được. Hay là điểm ấy, lục ca còn muốn ta nhắc tới mới tỉnh?"

Hắn rõ ràng ý cố ý ám chỉ, khiến Tịch Nhan phía sau nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Hoàng Phủ Thanh Hoành yêu thích nam phong, cơ hồ đã muốn công khai bí mật, ngay cả phụ hoàng bọn họ đối với hắn cũng không khỏi thất vọng chi cực, Hoàng Phủ Thanh Vũ nói chuyện như vậy, khả xem như thẳng tay chọc đến điểm yếu của hắn .

Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Hoành sắc mặt khẽ biến, một tia rõ ràng tức giận đã nổi lên trong mắt:"Lão Thất, ngươi cưới Lâm gia tiểu thư làm thê, tất cả mọi người biết ngươi bất quá muốn tìm kiếm từ phía lâm tướng quân tướng lĩnh hổ phù, phụ hoàng cũng không phải là không biết chuyện nhưng là vì không có lý do gì để phản đối cuộc hôn sự này mới làm bộ như không biết. Mà nay, bên cạnh ngươi vị này sườn Vương phi, lại là tiền Vương phi trước đây của ngươi, ngươi đoán xem nếu phụ hoàng biết được, vậy sẽ nghĩ như thế nào?"

Hắn bỗng nhiên giương giọng nở nụ cười:"Ngươi và ta đều biết sau chuyện thái tử đạo kinh lịch, phụ hoàng hiện nay kiêng kị nhất đó là người khác có chủ ý cướp đi long ỷ của hắn, mặc dù là con mình cũng không tha được. Nay, mục đích của ngươi đã rõ rang như vậy, còn có cái gì để nói ?" Ngữ bãi, hắn lại nhìn về phía Tịch Nhan,"Cũng thật khó , ngươi thế nhưng nguyện ý hy sinh vị trí Vương phi của chính mình, buông tha cho thân phận mình đường đường là một quận chúa, tình nguyện đi làm một vị trí không đúng với mình là sườn Vương phi chỉ vì muốn thành toàn cho Lão Thất. Lão Thất, quả thật phúc khí quá tốt."

Những chủ ý trong lời nói của Hoàng Phủ Thanh Hoành, Tịch Nhan hoàn toàn nghe hiểu được, nàng lúc này mới vừa biết được, Hoàng Phủ Thanh Vũ sở dĩ thú Lâm Lạc Tuyết, nguyên lai trong chuyện này còn có chuyện muốn lấy được hổ phù. Tuy rằng nàng cũng có thể đoán được chút ít, nhưng sau khi rõ ràng sáng tỏ mọi chuyện, trong lòng cũng không khỏi lạnh lùng cười.

Nói bừa, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn giữ thái độ thản nhiên như cũ không chút phật lòng, cười ra tiếng:"Lục ca nếu cố ý cho rằng ngươi biết rõ chân tướng như thế, ta còn có thể nói được gì? Bất quá, vi đệ nguyện ý chờ lục ca lấy được thánh chỉ tuyên đọc khép khi quân chi tội, nói vậy đến lúc đó, lại sẽ là một hồi trò hay."

Nói xong, hắn không nói thêm gì nữa, nắm tay Tịch Nhan, chậm rãi lướt qua người Hoàng Phủ Thanh Hoành bên cạnh, một bên thấp giọng quan tâm sắc mặt Tịch Nhan, một bên thản nhiên nhìn Hoàng Phủ Thanh Hoành liếc mắt một cái.

Trong con ngươi tối đen phảng phất bình yên không chút gợn sóng, nhưng mà Hoàng Phủ Thanh Hoành lại rõ ràng thấy được gió lốc tụ tập, cả người lâm vào trạng thái ngẩn ra. Sau khi phục hồi tinh thần lại, nhịn không được xiết chặt nắm tay, nhìn lại thân ảnh hai người đã đi xa, cười lạnh ra tiếng:"Ta muốn nàng."

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục