Gửi bài:

Chương 26

Tử Ngạn thấy thế mới vội vàng đi tới, do dự một lát ngồi xuống bên cạnh giường nói : « Nhan Nhan...sao ngươi không nói cho ta biết, ngươi đã được gả cho Lão Thất ? »

Ngồi ở phía sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác khó chịu.

Một hồi lâu sau, chăn bông trên giường độg đậy, Tịch Nhan lật chăn chui ra ngoài, trên mặt đã được che lên một tấm lụa mỏng

« Nhan Nhan ! » Tử Ngạn kinh ngạc nhìn nàng, « Ngươi... »

Tịch Nhan không muốn hắn nói thêm nữa, xoay người xuống giường : « Tử Ngạn, cám ơn ngươi. »

Tử NGạn ??? Hoàng Phủ Thanh Vũ không hiểu nhíu nhíu mi lại.

« Nguyên lai Thập lục thúc cùng... » Hắn dừng một chút, nhìn về phía Tịch Nhan khoé miệng gợi lên ý cười sâu thẳm nói : « Cùng Nhan Nhan có quen biết nhau»

Tử Ngạn không còn để ý đến chiếc khăn đang che lại trên mặt Tịch Nhan nữa khôi phục tinh thần, sau khi nghe hắn hỏi vậy nhân tiện nói : « Đó là khi ở Tây Càng ta cùng Nhan Nhan đã từng quen biết. »

« Ồ » Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng xem như đã hiểu được chút ít.

Tịch Nhan xoay người nhìn hắn hành lễ. « Khiến cho thất gia phải đích thân đi tìm, thiếp thân thật không phải. »

« Đã là phu thê nàng không cần phải khách khí » Hắn giương mắt nhìn về phía nàng, nhưng khi nhìn thấy tấm lụa mỏng trên mặt nàng ánh mắt bỗng nhiên như đông cứng lại một lát sau cảm thấy có chút cứng ngắc mới nhìn qua chỗ khác, nhìn sang hướng Tử Ngạn tươi cười nói : « Đa tạ thập lục thúc. »

Sau khi ra khỏi nhà trúc, Tịch Nhan quay đầu nhìn Tử Ngạn một cái, cách một tấm khăn che mặt biết rõ hắn sẽ không nhìn thấy, nhưng vẫn hy vọng hắn có thể cảm nhận được.

Bộ dạng Tử Ngạn nhìn như có chút buồn bã thất vọng đứng tần ngần trước cửa nhìn theo, bỗng thấy Tịch Nhan quay mặt chớp mắt với hắn, sau đó hắn bỗng tươi cười hiểu được liền vội vã gật gật đầu với nàng.

Dọc đường trở về chùa Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói lời nào, Tịch Nhan cảm thấy thoải mái nên cũng im lặng.

Tranh thủ thời gian chuẩn bị ăn tối Tịch Nhan lấy ra lọ thuốc luôn mang theo bên mình biến khuôn mặt trở nên đáng sợ như trước thì long của nàng mới được thoải mái đôi chút.

Cũng không nghĩ là buỗi chiều hôm đó khi dùng bữa chung với mọi người nàng lại gặp được Tử Ngạn.

Thái Hậu cũng không biết hắn cùng Tịch Nhan đã từng biết nhau, hỏi ra mới biết được lại nghe Tử Ngạn nói : « Nếu khi trước ở Tây Càng không gặp được Tịch Nhan, chỉ sợ cũng khó mà giữ được mạng để trở lại Bắc Mạc. »

Nghe vậy, Thái Hậu quay qua phía Tịch Nhan nhìn nàng bằng ánh mắt tán dương.

Tịch Nhan nghe xong những lời này của Tử Ngạn, cảm giác trong lòng dường như cảm thấy đúng là ý trời– lúc trước Tử Ngạn là người phải qua Tây Càng làm con tin, giờ đây nàng lại qua nơi này làm Hoà Thân quận chúa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi một bên trầm mặc, ngón tay thon dài trắng nõn như ngà voi vuốt thành một đường thẳng, ánh mắt Tử Ngạn dành cho Tịnh Nhan cùng khoé miệng luôn cười một cách ấm áp khiến cho hắn cảm thấy lạnh, hơn nữa Tử Ngạn lại không ngừng đưa đũa luôn tay gắp đồ ăn vào trong chén của Tịch Nhan...ý cười trên miệng dường như không thể tắt nổi.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục