Gửi bài:

Chương 63

Mãi cho đến buổi chiều, hai người mới dậy

Trước giờ thân phận Tịch Nhan vốn là quận chúa cành vàng lá ngọc, không cần động tay cơm đến tận miệng, giờ đây phải hầu hạ hắn mặc quần áo, nhưng đảo qua đảo lại cũng thật rắc rối rốt cuộc mất kiên nhẫn.

Buông tay, cũng không nghĩ lại đụng tới miếng ngọc bội bên hông hắn, liền cầm lên ngắm qua: "Ah đây là ngọc bội."

Sau đó cầm lấy đi ra chỗ ánh sáng xem cho rõ, có thể thấy được trên mặt ngọc bội có khắc hoa văn chìm xung quanh, ở giữa nổi lên một chứ "Anh".

"Anh" – là hào phong của ta! Nếu có một ngày ai đó cần ta giúp đỡ thì chỉ cần có ngọc bội này thì tất cả sẽ không thành vấn đề – hắn vừa nói vừa thuận tay mở vạt áo của nàng ra.

"Ah" Tịch Nhan có chút đăm chiêu suy nghĩ, "Nói cách khác thì khối ngọc bội này chính là tín vật của ngươi?"

Hắn cười nhẹ một tiếng: "Có thể nói như vậy."

Đôi mắt đẹp của nàng đảo qua đảo lại: " Nói vậy chẳng phải, nếu ta cầm khối ngọc bội này cũng có thể đại diện cho ngươi đi giải quyết mọi việc?"

Hắn đang sửa sang lại y phục trên người cho tốt, sau đó ngồi trở lại xe lăn của mình, nhìn nàng cười hỏi: "Vậy ngươi định lấy nó đi làm việc gì?"

"Nếu như nói" Tịch Nhan dừng lại một chút, "Lấy nó đi gặp tên thích ngày ngày đó bị bắt chẳng hạn?"

" Có thể" Hắn nhíu mày nhìn nàng cười.

Tịch Nhan cắn môi dưới nhìn hắn một cái, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn nói từng tiếng: "Lại nếu như muốn lấy ngọc bội này để thả hắn đi?"

"Cũng có thể được."

Nghe vậy, Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, đem ngọc bội trả lại cho hắn: "Đáng tiếc ngươi sẽ không nói cho ta biết hắn ở nơi nào, phải không?"

Khi nói câu này, kỳ thật Tịch Nhan cũng xem như bản thân mình đang đánh bạc.

Hoàng Phủ Thanh Vũ là người rất thông minh, Tịch Nhan biết bản thân nàng không có khả năng đấu lại được với ánh mắt của hắn, thậm chí có khi hắn còn thừa biết quan hệ giữa Nam Cung Ngự và nàng, vì thế chỉ có thể nói thẳng chuyện này trước mặt hắn, để đánh cược xem hắn có muốn cho nàng cơ hội hay không?

Tịch Nhan biết cơ hội này đối với nàng là vô cùng xa vời, bởi vậy cũng không ôm hy vọng gì nhiều chỉ là cố ý làm náo loạn một hồi mà thôi.

Nhưng mà, xuất hồ ý liêu [ ý là ngoài ý muốn, theo ta hiểu là thế], Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi cầm ngọc bội lên, quơ quơ trước mặt nàng mỉm cười nói: "Nếu ta nói cho nàng biết, tên đó bị giam tại chùa Ứng Thiên tại thành Nam thì sao?

Tịch Nhan dù nằm mơ cũng không nghĩ đến sự tình lại thuận lợi như vậy, mãi đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ rời đi, nàng vẫn như chưa tỉnh mộng.

Mãi cho đến bữa tối, Tịch Nhan mới hoàn toàn hồi phục lại tinh thần – Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nói cho nàng biết nơi giam giữ, bây giờ chỉ cần nàng nghĩ biện pháp lấy được ngọc bội trên người hắn thì nàng có thể cứu người sao?

Cả một đêm, Tịch Nhan lăn qua lộn lại, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng chỉ kết luận 1 điều – Nếu muốn lấy được ngọc bội trên người hắn chỉ có thể có một biện pháp, đó là hành động giống như lần đó diễn ra tại thư phòng...

Tịch Nhan thở dài kéo chăn chùm qua đầu, mờ mịt thất thố.

Làm sao bây giờ? Biết rõ hắn không phải phu quân, nhưng nàng cứ trơ mắt nhìn bản thân mình ngày càng lún sâu.

Lúc này nàng cũng không biết rằng có một số việc chính là như vậy không tự chủ được, ngươi càng là muốn chạy trốn thì càng không tránh khỏi việc lún quá sâu vào tình ái!

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục