Gửi bài:

Chương 113

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi mắt nhìn xuống, không kiềm chế bất giác mỉm cười, vẫn kéo tay nàng qua, đặt tay lên nghe mạch đập:"Nhan nhan gần đây xem qua nhiều sách y dược như vậy, chẳng phải cũng nghe qua y giả không tự y [câu này hình như là/ thầy thuốc khi bị bệnh không tự chữa cho mình được]? Nếu ta có thể tự mình trị liệu, đã không cần phải qua nhiều ngày như vậy mới có thể tạm qua được."

Mạch tượng của nàng đã trở nên vững vàng, bất quá nàng không thấy được, ánh mắt hắn lại có chút buồn bã, nhưng cố ý không cho nàng nhìn thấy.

Tịch nhan nghe hắn nói như vậy ngẫm lại những ngày mà hắn vừa trải qua, trong lòng nhịn không được hơi hơi nhảy dựng. Đã nhiều ngày, nàng mặc dù không ra khỏi cửa, nhưng mà không khí một mảnh u ám trong vương phủ làm sao có thể khiến cho người ta không có cảm giác? Nàng biết hắn nhất định đã trải qua ngững ngày kề cận với cảm giác giữa sinh cùng tử, nếu không, nàng vừa rồi cũng sẽ không giống như vậy, liều lĩnh chỉ nghĩ muốn ra khỏi cửa. Về phần bản thân mình muốn làm cái gì, muốn đi làm sao, hiện tại nhớ đến, cũng chỉ có một cảm giác trống rỗng.

Về phần giờ này khắc này, hắn làm cách nào để không có việc gì xuất hiện ngay trước mặt mình, nàng lại không có khí lực suy nghĩ.

Cử chỉ giống như, bản thân mình đã chết qua một lần.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi, sau khi bắt bạch cho nàng xong, hắn liền thuận thế cầm tay nàng, yên lặng truyền hơi ấm từ lòng bàn tay cho nàng.

Tịch nhan chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình, mà hắn, cũng chỉ ngồi bên cạnh nhìn một bên khuôn mặt nàng, đột nhiên, ánh mắt trở nên mê ly.

Hắn sẽ không nói cho nàng, thời điểm hắn đau đến mất đi tri giác, gần như chỉ dựa vào cố gắng để bảo trì hơi thở cuối cùng, hắn đã mơ một giấc mộng.

Trong mộng, hắn nhìn thấy một tiểu cô nương gần mười tuổi, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn liền cảm thấy kinh diễm cùng cảm giác đau thương cùng tiếc nuối từ nàng toát lên.

Tỉnh mộng, hắn cũng tỉnh, nghe được chung quanh các ngự y đồng loạt thở ra một hơi nhẹ nhõm, nghe đến trong lòng mình rốt cuộc cũng nghe được âm thanh tiếng rơi gãy của tảng băng kia.

Nguyên lai đáp án luôn luôn vẫn ở đó, chỉ là hắn không quay đầu đi tìm mà thôi.

"Nhan nhan." Hắn đột nhiên thấp giọng gọi một tiếng, sau khi nàng ngẩng đầu lên chớp mắt, đem dấu môi hôn lên trán của nàng.

Thân mình Tịch Nhan cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào, hắn đã chậm rãi buông lỏng ra:"Ta định sẽ trở về, nếu không, chỉ sợ ngự y sẽ tìm đến nới này. Ngươi mặc dù thích náo nhiệt, nhưng cũng sẽ không thích loại náo nhiệt này đi?"

"Ngươi......" Tịch nhan kinh ngạc nhìn hắn, bất giác chân mày nhíu chặt, thật không ngờ hắn đã bị thương đến mức như vậy còn chạy tới nơi này .

Nàng nhớ tới hơn một lần, hắn rõ ràng bị thương nặng thành bộ dáng như vậy, lại vẫn mạnh mẽ kéo thân mình đi tới đây, chỉ vì muốn xem nàng uống thuốc, trong khi vẫn còn lâm vào tình trạng bệnh tình nguy kịch. Mà nay, lại vẫn cứ như vậy.

Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng không biết làm thế nào cho phải.

Hắn chậm rãi buông tay nàng ra, đứng dậy, từng bước một hướng tới cửa đi ra.

Tịch nhan kinh ngạc nhìn hắn, mãi đến khi hắn đi tới cửa, bàn tay vẫn như cũ chống đỡ dựa trên cánh cửa cũng là lúc, có thể nói ngọn núi chướng ngại trong lòng nàng đã sụp đổ, khoảnh khắc trong lúc đó sơn băng địa liệt.

"Ngươi không cần đi nữa ." Nàng rốt cục đứng dậy, đi đến phía sau hắn,"Ngươi ở trong này nghỉ ngơi, để ta cho người đi thỉnh ngự y lại đây không phải cũng được sao?"

Hoàng Phủ thanh vũ cười nhẹ một tiếng:"Nhan nhan, có thể không? Ngươi rõ ràng không muốn nhìn thấy ta, tội gì khó xử chính mình?" [humm huynh ấy đang dùng khổ nhục kế đây muh,NhanNhan đừng bị lừa nha nàng...]

Trong lòng Tịch Nhan ẩn ẩn đau xót, cắn răng thấp giọng nói:"Ta chỉ sợ ngươi sẽ chết, nếu vậy phụ hoàng cùng huynh đệ Vương phi ngươi sẽ đến khó xử ta!" Nói xong, nàng hướng tới gian ngoài gọi Ngân Châm:"Đi đến tiền viện gọi ngự y mời đi theo, cứ nói thất gia ở bên này."

Suốt đêm chưa ngủ

Hắn nhất định không chịu ngủ ở trên giường, vì thế chỉ nằm trên nhuyễn tháp đặt bên trong phòng rồi rải đệm chăn xuống. Mà tịch nhan nằm trên giường, cũng chỉ thủy chung trợn tròn mắt nhìn màn phía trên đỉnh đầu, đồng thời, giống như nín thở ngưng thần, chỉ muốn nghe thấy tiếng hô hấp của người nọ nằm bên ngoài.

Sau khi uống thuốc xong, hắn tựa hồ rất ngủ rất nhanh, hô hấp dần dần trở nên vững vàng. Tịch Nhan vẫn như cũ nghiêng tai nghe ngóng, giống như một chút cũng không cảm thấy mệt.

Mãi cho đến giờ dần [khoảng từ 4-5h sáng], gian ngoài lại đột nhiên truyền đến động tĩnh gì đó, hắn đứng lên, ngay sau đó truyền đến âm thanh chén tách va vào nhau, sau đó nghe thấy tiếng nước rót xuống.

Tịch nhan nắm chặt đệm chăn, nhịn lại nhẫn, mới không làm cho bản thân mình xuống giường. Nhưng nhất thời lại nhịn không được nghĩ đến, sau vài canh giờ, trà kia sớm đã nguội lạnh , hắn cứ như vậy uống xuống, không biết có thể hay không, cảm thấy không khoẻ?

Nàng không yên bất an đợi đến khi nghe thấy âm thanh hắn nằm trở lại, nhưng hồi lâu qua đi, vẫn không có động tĩnh gì. Làm nàng rốt cục mất đi kiên nhẫn, lúc này bỗng dưng nghe được một tiếng thở dài trầm thấp giống như cố nén lại không muốn cho ai nghe thấy, cực nhẹ, nhưng cũng cực phiền muộn.

Nàng chỉ sợ miệng vết thương của hắn lại xảy ra chuyện gì, rốt cục nhịn không được ngồi xuống, vén lên màn giường, lại bỗng dưng giật mình thấy.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ngồi trên nhuyễn tháp, mày hơi hơi nhíu , nhưng cũng không hề chớp mắt cứ nhìn cái giá nến trên bàn kia, giống như không hiểu đang nhìn cái gì.

Giống như bị hành động của Tịch Nhan khiến cho hắn giật mình, hắn ngước mắt lên nhìn:"Nhan nhan, ta đánh thức ngươi sao?"

Đột nhiên trong lòng Tịch Nhan cảm thấy cực kỳ khổ sở, cũng không hiểu tại sao. Chỉ cảm thấy nàng ngày càng đau xót,.

Không có trả lời hắn, nàng khoác áo đi đến cạnh bàn, nhấc lên ly trà lạnh liền hướng ra cửa, giao cho nha hoàn đang đứng ngoài cửa. Kêu nha hoàn thay đổi một tách trà nóng, lúc này mới xoay người trở lại trong phòng, rót một tách trà khác đưa cho hắn.

Hoàng Phủ thanh vũ tiếp nhận trà, hơi hơi nhấp một ngụm, liền cầm ở trong tay:"Ta không sao, ngươi đi ngủ đi."

Tịch nhan do dự một lát, ngồi xuống bên cạnh hắn:"Ta muốn nhìn xem thương thế của ngươi."

Chậm rãi cuốn lên một mảnh trung y mỏng manh, miệng vết thương khá lớn bên hông rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt, nhìn thấy ngoài một khoảng dược đắp lên trên, rõ ràng thấy miệng vết thương khâu lại một đường nhìn vẫn rất thô. Hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, không biết vết thương đến tột cùng sâu đến mức nào?

Tịch Nhan không dám tưởng tượng tiếp, đầu ngón tay đưa tới cách kia miệng vết thương liền dừng lại, hơi hơi có chút run run, ngẩng đầu lên nhìn hắn:"Ngươi không phải rất có bản lĩnh sao? làm sao lại có thể khiến mình bị thành như vậy?"

Hắn cầm lấy đầu ngón tay nàng lạnh lẽo của nàng, thấp giọng nói:"Căn bản lúc mới đầu, không nghĩ sẽ bị thương thành như vậy. Nhưng đến khi so kiếm, ta đột nhiên thấy phía sau vương tử ngoại bang kia có một cái giá nến, tầm mắt đột nhiên rối loạn, ngay cả một kiếm như vậy cũng không chịu nổi nên không kịp tránh thoát." Hắn khẽ cười lên,"Thực buồn cười có phải hay không?"

Tịch nhan nhìn hắn trên môi tươi cười ảm đạm, hơi mím môi đến mức trắng bạch:"Chỉ vì một cái giá nến? Như vậy cũng thật là buồn cười ."

Vừa nói ra, nàng mới phát hiện, chính mình đúng là cứ như vậy không nắm chắc tình cảm của mình, ngay cả tâm nàng dường như cũng co rút lại không bình thường.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục