Gửi bài:

Chương 94

Nghĩa trang này tùng bách dày đặc, là một nơi cực kỳ yên tĩnh thanh u, nơi này chính là nghĩa trang của hoàng gia nhưng lại không mang khí chất hoàng gia, ngược lại có vẻ mang một phong cách cổ xưa.

Tịch nhan lẳng lặng đứng lại một chỗ có một nỗi thê lương trong lòng trước mộ phần, chỉ thấy mộ phần kia tuy rằng nhỏ bé, nhưng rất sạch sẽ, không nhiễm một tia bụi bẩn, đủ để thấy được nơi này thường xuyên có người quét tước. Mà trên mộ phần bia mộ được khắc chữ, nét chữ cứng cáp, nhưng lại lộ ra những nỗi bi thương không thể nói thành lời — ái nữ Uyển Lam chi mộ.

Không biết vì sao tâm Tịch Nhan đột nhiên khẽ rung động, quay trở lại phân phó Bích Khê:"Đem hương nến trong xe ngựa cùng với giấy vàng mã đến đây."

Bích khê xoay người mà đi, Tịch Nhan liền lẳng lặng đứng ở nơi đó. Đột nhiên không biết từ đâu bay tới một mảnh lá rụng, Tịch nhan trong lòng hơi giật mình, bước tới nhặt phiến lá kia lên.

« A ». Bỗng dưng, sau lưng vang lên một âm thanh ôn nhuận nhu hoà, « Đa tạ vị cô nương này đã vì tiểu nữ thu dọn mộ phần ».

Rõ ràng giống như rất thân quen.

Thanh âm này giống như đã từng quen biết, giọng nói ôn nhu kia, có chút từ ái, đồng dạng giống như đã từng quen biết.

Tịch Nhan toàn thân bỗng nhiên cứng đờ, tim đập mạnh loạn nhịp đứng im nơi đó, cơ thể không nhúc nhích, đồng thời, trí nhớ không trọn vẹn , ký ức như từ nơi sâu thẳm nhất, bài sơn đảo hải ào ào tới –

"Nhan Nhan, gọi Phụ Thân."

"Nhan nhan yêu nhất kẹo hồ lô, phụ thân mua về cho ngươi!"

"Nhan Nhan ngoan, đứng đây chờ phụ thân, phụ thân sẽ qua bên kia mua cho nhan nhan thứ mà Nhan Nhan thích."

"Cô nương có biết qua tiểu nữ sao?" chủ nhân của thanh âm kia chậm rãi đến gần, cứ thế chưa kịp nhìn qua Tịch Nhan dù chỉ liếc mắt một cái, lại cứ như trước tiến tới sửa sang lại mộ bia, rồi lại quay qua lau sạch cái chậu đốt tiền vàng.

Người kia, bóng dáng cao lớn, trên đầu tóc đã có chút hoa râm, tất cả như in lại trong mắt Tịch Nhan. Rõ ràng cảnh tượng này rất phối hợp, nhưng lại làm cho nàng không khỏi như chấn động mạnh mẽ trong lòng, một lúc sau mới thanh tỉnh .

Rất muốn cười, nhưng là cười lạnh, hay là là cười khổ.

Uyển Lam quận chúa, cư nhiên lại là nữ nhi của hắn?

Nam nhân kia chậm rãi đứng dậy, rốt cục ngay khi quay mặt nhìn nàng, Tịch Nhan thành công bật cười:"Lăng tướng quân, đã lâu không gặp ."

Lăng Chiến thân mình chấn động mạnh, có chút gần như khiếp sợ nhìn Tịch Nhan trước mắt mình, nguyên bản khuôn mặt lộ ra nét ôn nhuận cùng một ti bi thương, nhưng trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt hẳn lên:"Nhan Nhan......"

"Ha!" Tịch nhan không chút khách khí cười thành tiếng, quay đầu nhìn hắn "Lăng tướng quân thế nhưng vẫn còn nhận được ta, thật đúng là khó tin được ."

Khóe miệng Lăng Chiến từng chút từng chút một trừu * động , khóe mắt bỗng dưng xuất hiện một tia bất đắc dĩ, trong miệng vẫn như trước chính là phí công không ngừng lặp lại tên Tịch Nhan:"Nhan Nhan......"

Trong lúc đó, hai tay cầm hương nến Bích Khê đã quay trở lại, nhìn thấy Lăng Chiến liền hành lễ: "Nô tỳ bái kiến phò mã gia."

Lời còn chưa dứt, toàn bộ hương nến giấy vàng trong tay nàng đột nhiên bị Tịch Nhan đoạt lấy, chỉ thấy Tịch Nhan cười lạnh cổ quái, sau đó ném thật mạnh đi, nào hương, nến giấy tiền vàng mã, nhất thời tung bay đầy trời, toàn bộ ném lên trên phần mộ kia.

Khuôn mặt Lăng Chiến ngày càng nhăn lại, nhưng vẫn như trước bất động.

"Lam nhi!" Bỗng dưng, có tiếng la thê lương của nữ tử truyền đến, sau đó xuất hiện trước mắt Tịch Nhan, là một thân ảnh vội vàng nhào đến, nhìn lại là một nữ tử phong tư yểu điệu.

Chỉ thấy nàng liều lĩnh gục đầu trước mộ phần, đem toàn bộ hương nến vàng mã gạt ra, giống như, rất sợ làm đau nữ nhi của nàng.

Tần Dương công chúa, nguyên lai chính là nàng. Ánh mắt Tịch Nhan theo trên người nàng kia rồi lại rời tới trên người Lăng Chiến.

Nguyên lai, đây là nữ tử kia, người đã khiến cho hắn bỏ thê từ ái nữ [bỏ vợ bỏ con]..

"A Chiến" Tấn Dương công chúa sau khi sửa sang mộ phần nữ nhi thật tốt, đứng dậy đi tới gọi Lăng Chiến, đến bên cạnh hắn mười ngón tay đan lại, nhìn về phía Tịch Nhan trong ánh mắt rõ ràng có ẩn ẩn địch ý,"Nàng là ai, vì sao lại đối với Lam Nhi như vậy?"

Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, nhíu mày nói:"Tấn Dương công chúa hỏi hắn ta là ai, thật sự là hỏi đúng rồi. Lăng tướng quân, ngươi nên nói thật ra nói cho nàng ta là ai."

Lăng Chiến gian nan không biết phải mở miệng làm sao, hồi lâu sau, mới rốt cục phun ra kia hai chữ:"Nhan nhan."

Tấn Dương công chúa đầu tiên là ngẩn ra, lập tức một hồi sau liền giống như Lăng Chiến đứng yên bất động một chỗ.

Đâu đó xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, rốt cục cũng tới gần, ngày càng gần, sau đó dừng lại đằng sau Tịch Nhan. Trên lưng ngựa là hình dáng phong trần mệt mỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn chưa kịp xoay người xuống ngựa, thần sắc bỗng như đã muốn ngưng trọng.

"Lão Thất." Tấn Dương công chúa liền gọi hắn..

Hoàng Phủ thanh vũ lúc này mới xuống khỏi ngựa, cung kính khom người nói:"Bác, dượng." sau đó, hắn mới nhìn người bên cạnh mình, nhìn thấy Tịch Nhan lúc này dung nhan dị thường bình tĩnh, ngữ khí hơi hơi có chút nén lại:"Nhan nhan......"

Cho đến lúc này, Tịch nhan rốt cục mới quay mặt lại, giống như lúc này mới nhìn thấy hắn, nở nụ cười:"Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi nói cho ta biết vị dượng này của ngươi là ai."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng thật sâu nhưng không nói gì.

Tịch Nhan vẫn như trước cười, điệu cười mang trong đó giống như là bất đắc dĩ, càng cười nhiều thì càng thê lương.

Tầm mắt dần dần bắt đầu mơ hồ, nàng biết chính mình rõ ràng đang cười, vì sao chỉ cảm thấy trên mặt xẹt qua một tia ngày càng lạnh lẽo?

"Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi đã nói ngươi sẽ không gạt ta, nhưng là, đến tột cùng ngươi đã lừa ta bao nhiêu?" Nàng nghe thấy chính mình thanh âm, thực bình tĩnh, gần như tuyệt vọng bình tĩnh.

"Vì sao?" Tịch nhan vẻ mặt nước mắt, cười nhìn hắn, bỗng nhiên thâm sâu hít một hơi thật sâu, thiên đầu nói,"không phải Ngươi là muốn ta chính mình đoán ra sao? Ngô, như vậy, là vì muốn ta nhìn... là tự mình muốn nhìn một nữ nhi bị chính cha mình vứt bỏ sao? Hay là, bởi vì không có cách nào cùng nữ nhi kia của hắn cùng kết lương duyên, liền nghĩ dùng một nữ nhi khác của hắn thay thế sao? Có lẽ còn có nguyên nhân khác? Nhưng là ta đoán không được nha Hoàng Phủ Thanh Vũ...... Ngươi có biết, từ sau khi gặp gỡ ngươi, ta trở nên thật khờ, ta giống như ngu không ai bằng, ngươi không nói, ta như thế nào đoán?"

"Nhan nhan." Hoàng Phủ Thanh Vũ thần sắc tuy rằng ngưng trọng, lại vẫn giữ được bình tĩnh như trước, vươn tay ra giữ nàng lại, nhìn nàng kia nước mắt ràn rụa, chỉ cảm thấy trong lòng hung hăng đau đớn,"Ta biết ta hiện tại nói cái gì ngươi đều không nghe, chờ ngươi tỉnh táo lại, ta sẽ nhất nhất nói cho ngươi rõ tất cả câu chuyện."

Tịch nhan hai mắt đẫm lệ mê ly, trong tầm mắt, mặt của hắn cũng giống như tan thành từng mảnh nhỏ:"Chờ ta tỉnh táo lại? Khi nào chứ? Đến khi...... Ta chết sao?"

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục