Gửi bài:

Chương 119

Chính văn thiếp tình Như Nguyệt, vĩnh mộc quân tâm

Khi sinh hoạt hàng ngày của Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này là ở lại viên trung của Tịch Nhan dưỡng thương, Tịch Nhan đột nhiên cảm thấy hắn không hề giống thường nhân.

Người khác nếu bị trọng thương giống như hắn, làm sao có khả năng mau lành như vậy, huống chi với tình hình của hắn, chỉ có thể dùng một từ "quỷ dị" để hình dung. Mặc dù rõ ràng miệng vết thương băng liệt, huyết lưu không thuận, nhưng hắn lại vẫn như trước mặt không đổi sắc đứng trước mặt mọi người– tình hình như vậy Tịch Nhan đã gặp qua mấy lần, không thể không tin. Bởi vậy đồng dạng làm cho người ta cảm thấy không thể tin đó là, rõ ràng một khắc trước hắn còn anh khí mười phần, thì khả năng ngay sau đó, liền đau xót khó nhịn.

Cũng chính vì như vậy, Tịch Nhan bất động thanh sắc ám chỉ thời điểm khi hắn rời khỏi viên trung của nàng, hắn ốm đau, người bên ngoài một chút nhìn cũng không ra đó thật sự là thật hay giả.

Một ngày kia, sau khi thoát khỏi từ trong hôn mê tỉnh lại, hết thảy toàn bộ lại giống như trạng thái bình thường như trước– hắn cứ như trước tựa tiếu phi tiếu, vừa thực vừa giả; Mà nàng, lãnh đạm như sương, cự nhân ngàn dặm.

Cứ thế nhưng mà chỉ có Tịch Nhan tự mình biết, lòng của nàng, không giống vậy. Khi nghe hắn nói ra câu kia "Ngươi vì sao còn nhìn không thấu ta là vì ai" Bắt đầu từ đó, lòng của nàng sớm đã không có khả năng cứng rắn lạnh băng như trước.

Cuộc sống mỗi ngày trôi qua dường như đều nhất thành bất biến.

Hai người đều ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới thức dậy, sau khi dùng xong ngọ thiện liền làm những việc mà hắn phải làm. Thân thể hắn sau nhiều ngày tĩnh dưỡng đã tốt lên nhiều, liền mỗi ngày đều có người đưa một ít sổ sách giấy tờ quan trọng cho hắn xem, mà Tịch Nhan không biết vì sao cũng mất đi hứng thú đi nghe hí kịch, mỗi buổi chiều đến liền ngồi bên cạnh hỏa lò trong phòng, cùng hắn ngồi trên giường theo nhất phương, chính mình lật xem một ít loại chuyện truyền kỳ ngày xưa.

Ngày đó nàng ở trong thư phòng tìm kỳ thư rốt cuộc tìm không thấy, sau mới phát hiện sách y dược đều biến mất, hồi sau hỏi qua Thôi Thiện Duyên, mới biết được là Hoàng Phủ Thanh Vũ phân phó nói tra cứu sách y dược khiến Tịch Nhan xem xong sẽ hao tổn tinh thần, tất cả đều bị cất đi hết, chỉ để lại những sách thư khác để nàng thoải mái lựa chọn.

Thời gian sau giữa trưa, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng thoải mái, phảng phất nghe được tiếng nước róc rách từ khe suối sau núi ồ ồ vọng lại, chậm rãi chảy xuống, tất cả đều là không gian yên lành cứ như vậy từ từ thấm vào lòng người

Ngẫu nhiên để ý thấy, Tịch Nhan sẽ nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng. Mỗi khi như vậy, Hoàng Phủ thanh Vũ sẽ ngẩng đầu lên, hơi hơi liếc nhìn nàng một cái, bạc môi nhất câu, cúi đầu, rốt cuộc liền không có biện pháp tĩnh tâm xem sổ sách.

Thời gian cứ như vậy ngừng trôi, năm tháng có vẻ cứ như thế yên lặng đẹp đẽ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được thất thần mỉm cười. Nếu đây là vĩnh viễn, nhân sinh, giống như vậy cũng sẽ không màng bất cứ điều gì khác.

Đợi cho bản thân hắn gần như hoàn toàn khỏe lại, cũng đã gần đến cuối năm.

Cách mấy ngày nữa là đêm thất tịch [giao thừa], nhưng bên trong Anh vương phủ, chủ nhân của phủ, Vương gia chủ tử lại bị thương, Vương phi "trong người bị bệnh" Ở không, cũng không có không khí gì của lễ mừng năm mới.

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục cũng rời khỏi Viên trung Tịch Nhan. sau giữa trưa thời gian vẫn im lặng như trước, Tịch Nhan một mình ngồi trong phòng, trên nay nàng vẫn cầm cuốn sách truyền kỳ truyện xưa, nhưng không biết vì sao hôm nay lại trở nên nhạt nhẽo vô vị, cuối cùng đơn giản đem sách để ở trên mặt, lâm vào buồn ngủ.

Lúc này có một trận gió tuyết thổi đến, nàng hơi hơi có chút thanh tỉnh. Thanh âm kia thật ra rất nhẹ, giống như ai đó đang mở cửa sổ, sau đó lại lập tức đóng lại. Nhưng trong phòng này rõ ràng chỉ có một mình nàng, làm sao có thể có người mở cửa sổ?

Một chút tiếng động kia khiến nàng thanh tỉnh trong giây lát, sau đó liền chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên lại truyền đến thanh âm cửa mở. Lần này nàng hoàn toàn thanh tỉnh , lấy cuốn sách đang che trên mặt xuống, vừa vặn thấy thân ảnh nhanh nhẹn từ ngoài tiến vào Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Thân hình hắn nguyên bản đã cao to, nay bị đại thương vừa mới khỏi, cả người gầy yếu không ít, hơn nữa trên người mặc áo khoác, vẫn còn bám đầy bụi tuyết, liền cứ như vậy đẩy cửa mà vào.

Hắn vốn là một công tử nhanh nhẹn, di thế xuất trần, giống như vừa xuyên qua một cái đường hầm mà tới, giống như thời điểm mới gặp không khỏi khiến người ta rung động tao nhã.

Tịch nhan cứ như vậy giật mình ở nơi nào, thời gian gần hai năm lui bước, nay giống như mới gặp khiến nàng vẫn chưa hoàn hồn.

Hắn cởi áo khoác, hơi thở băng tuyết trên người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không thấy rét lạnh, chỉ làm cho người đối diện cảm thấy sạch sẽ.

Thẳng đến khi hắn đi đến nhuyễn tháp, mắt thấy khuôn mặt kia càng ngày càng đến gần, Tịch Nhan mới dứt khoát hồi tinh thần, tránh đi ánh mắt hắn, cúi đầu nhìn về trang sách trong tay mình.

Nhưng Hoàng Phủ thanh vũ tựa hồ cố ý không cho nàng nhìn đến, ngồi xuống bên người nàng, ghé sát khuôn mặt mình thật gần nàng, rốt cục cùng nàng chạm trán:"Nhan nhan, hôm nay có nhớ ta không?"

Hơi thở ấm áp của hắn phảng phất ở trên mặt, Tịch Nhan tâm loạn như ma, dường như không thể hô hấp, có chút mơ hồ không rõ khẽ phát ra âm thanh, không biết là trả lời, hay là bất mãn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không truy vấn thêm, chỉ vươn tay, nắm chặt thắt lưng nàng, thật nhanh kéo nàng ôm vào trong ngực.

Trong suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy.

Khuôn mặt Tịch nhan chôn ở gáy hắn, hô hấp đột nhiên dồn dập, nhưng cũng không có động tác phản kháng.

Ngoài phòng phong tuyết tung bay đầy trời, trong phòng, ngoài dự đoán với lo lắng của mọi người chính là cảm giác hoà thuận vui vẻ.

Cằm hắn có vài sợi râu khẽ cọ vào sườn mặt Tịch Nhan hơi hơi phất động, Tịch Nhan chỉ cảm thấy cảm giác kia gây nên một trận ngứa ngáy, không thức thời lướt qua làn da của nàng, tầng tầng tiến trong lòng, khiến cho nàng một lòng đều trở nên có chút nhộn nhạo .

Vì sao nàng lại cảm thấy bản thân mình hình như là đang chờ đợi cái gì?

Nhưng hắn vẫn thủy chung không có mở miệng, trong lúc nhất thời trong lòng Tịch Nhan có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khuôn mặt nàng giống như có chút ủy khuất, còn có không cam lòng, cũng có ai oán, lại chỉ như trước không nói gì thêm, chỉ càng dụi mặt mình rúc sâu vào trong cổ hắn.

"Nhan nhan......"

Động tác của nàng rốt cục khiến cho hắn một lần nữa mở miệng, nàng vừa sợ, vừa giận, trong lòng như có một chú nai con đang chạy loạn.

"Hôm nay đã uống thuốc chưa?"

Trong lòng nàng một màn vi ba nhộn nhạo nhất thời yên lặng xuống dưới, sau một lúc lâu mới có chút rầu rĩ đáp:"Không có."

"Vậy......" Hắn từ khi nào đã tìm được vành tai non mịn như bạch ngọc của nàng, nhẹ nhàng hôn lên, thanh âm trầm thấp mà ái muội,"vậy không bằng hôm nay không uống, có được không?"

Tịch nhan cả kinh, hô hấp vi suyễn, trong mắt hiện lên một tia mê loạn:"Không uống thuốc...... vậy phải làm sao bây giờ?"

"Ta sẽ làm dược của nàng." Hắn ghé sát ở trên môi nàng khẽ thốt ra một câu, sau đó, liền ngậm lấy môi của nàng, đem nàng đè xuống nằm trên nhuyễn tháp.

Tịch nhan không khỏi lâm vào ý loạn tình mê, giống như chính mình đang phó thác, lại giống như không phải. Nhưng nàng có thể xác định duy nhất một điều, là bản thân mình biết rõ nàng đang trong tình huống, tình trạng nào, nhưng lại vẫn muốn...... muốn để hắn tùy ý nàng và hắn cùng nhau.

Mười ngón tay của hắn cùng nàng giao nhau, cẩn thận từng chút triền miên hôn nàng.

Hoảng hốt đột nhiên, cửa sổ trong phòng giống như lại vang lên một tiếng, lúc này đây, Tịch Nhan không hề chú ý tới.

Nhưng trong đôi mắt tối đen sâu thẳm của Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên hiện lên một tia như diệu thạch bàn sáng rọi, sau đó, mới toàn tình nhập tâm cùng nàng hô hấp bên trong giao / triền.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục