Gửi bài:

Chương 116

Sân khấu kịch phía đối diện cũng cũng đã sớm an tĩnh lại, trên mặt vị tiểu sinh cùng hoa đán cũng không có biểu hiện gì chỉ đứng ở nơi đó, đã quên mất bản thân mình phải diễn cái gì, chỉ đang nhìn vở tuồng bên này hồ ngay giữa lương đình.

Tịch Nhan bỗng dưng cười ra tiếng, nhẹ nhàng đọc ra lời kịch chưa kịp diễn của vị tiểu sinh bên sân khấu kia:"Ngọc hoàn khuynh thành lại khuynh quốc, cô vương nan xá lại nan cách. Hối hận khiến mắt xem rơi lệ, hối hận ta đã phụ đoạn trường thê. Song tinh ở thượng trọng minh ước, Minh Nguyệt giám ta lí long cơ. Dù chỉ một ngày cũng nguyện vì chim liền cánh, nguyện vì tình vợ chồng." [ sr mọi ng, nguyên đoạn kịch thoại này K.Vân giữ nguyên tác nhé, vì ko dịch sát nghĩa dc] Dừng một chút, mới chậm rãi nói,"Dù cho tình thâm kia có giống như biển, kinh tâm động phách, bất quá cũng chỉ giống như trò hay."

Hoàng Phủ thanh thần lạnh lùng nhìn nàng một cái, mâu sắc thâm trầm:"Không hiểu quy củ như vậy, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng châm trà nhận sai là ủy khuất ngươi?"

Yến nhi nghe xong những lời Hoàng Phủ Thanh Thần vừa nói, khí diễm bỗng trở nên sắc bén, cười lạnh nói:" Ngươi tự phải rõ! Thế gian mỗi người đều biết đã làm thiếp khi vào cửa, nhất định phải quỳ xuống kính trà mời chính thê, lấy kì kính ý. Nhưng vị sườn Vương phi này vào cửa lâu như vậy, đừng nói là quỳ xuống đất kính trà, ngay cả thỉnh an đều chưa bao giờ từng có. Vương phi, không bằng liền thừa dịp hôm nay, cùng lúc dạy nàng quy củ!"

Lâm Lạc Tuyết ngồi đó, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn dung nhan bình tĩnh của Tịch Nhan, trong lòng lại cảm giác ẩn ẩn bất an.

Nhưng mà nàng còn chưa mở miệng, đã thấy Yến nhi muốn xông ra phía trước, một bên kéo cánh tay Tịch Nhan lại:"Ngươi còn không mau quỳ xuống dâng lên Vương phi!"

Sắc mặt Tịch Nhan phúc chốc biến đổi, đúng lúc Lâm Lạc Tuyết nhăn mày càng nhanh, vừa định mở miệng nói cái gì, lại chợt thấy bóng người trước mắt chợt lóe, Yến nhi nhất thời đã bị đánh văng ra vài bước xa.

Bất ngờ trong đình bỗng dưng xuất hiện thêm một thân ảnh, ngay cả Tịch Nhan cũng không khỏi kinh ngạc, Hoàng Phủ Thanh Thần, thần sắc buồn bã:"Xích Diễm, ngươi làm sao có thể ở trong này?"

Thân là đứng đầu mười hai ám vệ, Xích Diễm hơi hơi cúi người:"Bái kiến Cửu Gia. Xích Diễm bất quá chỉ phụng mệnh chủ tử, bảo hộ sườn Vương phi thôi."

Hoàng Phủ thanh thần nhịn không được cười lạnh nói:"Ngươi phụng mệnh bảo hộ sườn Vương phi? Vậy không cần nói, mười một người kia cũng đều là vì bảo hộ nàng?"

"Dạ."

Trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cũng trở nên khó coi, chỉ có Tịch Nhan, tuy rằng cái gì cũng đều không biết, nhưng nghe ra trong việc này cũng có điều gì đó thú vị, biết nữ nhân trước mặt này là người mà nam nhân kia, Hoàng Phủ Thanh Vũ phái tới , vì thế bỗng nhiên có hưng trí nhìn Lâm Lạc Tuyết đúng lúc chạm phải sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần.

Lúc này Lâm Lạc Tuyết hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía Xích Diễm:"Ta biết ngươi là người mà Vương gia phái tới, nhưng dù vậy ta cũng là Vương Phi chủ tử của ngươi trong phủ này, sao ngươi dám ở trước mặt ta vô lễ?"

"Xích Diễm không dám. Chính là sườn Vương phi thân mình tôn quý, không chấp nhận được người bên ngoài động thủ động cước."

"Được." Lúc này trong lời nói của Lâm Lạc Tuyết dường như ẩn ẩn mang theo ý tức giận, " Hiện giờ người của ta không chạm vào nàng , nhưng ta muốn nàng phải quỳ xuống trước mặt ta châm trà nhận sai, ngươi còn quản cả ta cũng muốn chạm vào có phải hay không?"

Xích Diễm thối lui hai bước, hơi hơi cúi đầu.

Lúc này Lâm Lạc Tuyết quay qua nhìn Tịch Nhan :"Sườn Vương phi, ta đã niệm tình với ngươi, đối với ngươi dễ dàng tha thứ đã đến cực hạn, hôm nay trước mặt mọi người trong phủ, nếu ngươi không trâm chén trà này, như vậy ta chắc chắn sẽ tâu lên Hoàng Thượng, hỏi người một câu đối với thân phận sườn phi mà có hành động như vậy, thử hỏi ở hoàng gia có quy củ như vậy sao?!"

Vừa dứt lời, lập tức liền có nha hoàn đem trà phủng đến trước mặt Tịch Nhan.

Tịch nhan cười khẽ một tiếng, rốt cục trước mắt bao người nàng bưng lên chén trà kia, khi mà tất cả mọi người đều nghĩ đến việc này rốt cục phải có kết cục như vậy cũng là lúc, Tịch Nhan đột nhiên giơ tay lên, đem chén trà kia ném vào hồ nước bên ngoài đình –

"Thế gian này, dù là chân mệnh thiên tử muốn ta kính trà, cũng phải xem trước xem ta có nguyện ý hay không. Ngươi nghĩ ngươi là cái gì?"

Ánh mắt Tịch Nhan sáng quắc, khiến cho Lâm Lạc Tuyết không dám trực tiếp nhìn.

Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cục xem ra cũng không chịu được bất quá, trầm thanh nói:"Ngươi chớ quên thân phận chính mình hiện nay ra sao."

Tịch Nhan quay đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên cười nói:"Ta biết, ta cũng chỉ là một anh Vương gia sườn phi mà thôi. Thân phận này, tả hữu ta cũng không để ý, Vương phi nếu hảo hưng trí, thì có thể bẩm tấu lên thánh điện, để cho Vương gia hưu ta, ta cũng vui vẻ thoải mái."

"Ai nói, ngươi chính là anh Vương gia sườn phi mà thôi?"

Bỗng dưng, bên ngoài đình ngoại vang lên một thanh âm khác.

Lâm Lạc Tuyết đúng lúc quay người lại, mới giật mình phát hiện không biết bên bờ hồ người nào đó đã đứng đó từ khi nào, lúc này những người hầu cạnh đó đã sớm quỳ xuống, mà bọn họ trong đình, tất cả đều đặt lực chú ý tập trung vào Tịch Nhan, nên không ai biết Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở ngoài đình đã bao lâu rồi .

"Thất gia."

Trong đình tất cả mọi người đều hành lễ trước hắn, chỉ có Tịch Nhan, sau khi hơi hơi liếc mắt một cái liền xoay người ngồi trở lại trên ghế.

Nhưng thật ra đây là lân đầu tiên hiếm khi thấy hắn đến trong hoàn cảnh này. Tịch nhan nghĩ, nhịn không được cười lên.

Như vậy ôn nhuận nhưng trong hơi thở cùng khí chất luôn mang theo sự sắc bén khiếp người, sợ là cũng chỉ từ trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ mới có đi? Mặc dù trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng tuyệt đối có thể làm cho người trước mắt trong lòng không khỏi lo lắng người nào không đủ định lực nhất định bị hắn dọa hỏng.

"Thất ca!" Hoàng Phủ thanh vũ tiến lên hai bước, bộ dáng cố ý giữ lại cánh tay hắn, ghé vào bên tai hắn trầm giọng nói,"Ngươi không thể chỉ vì một Hoa Tịch Nhan, cái gì cũng không để ý đó chứ?"

Hoàng Phủ thanh vũ mỉm cười, khẽ vỗ vỗ tay hắn, đồng thời bất động thanh sắc bỏ tay hắn ra, cũng không thèm nhìn tới Lâm Lạc Tuyết đúng lúc này đang ở đó, chỉ hướng tới Tịch Nhan nói:"Vi nhi, lại đây."

Tịch Nhan vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, ngữ khí ôn nhuyễn ngọt ngấy, không chút nào kiêng kị:"Ta đi không được."

Hắn cười nhẹ một tiếng:"Chẳng lẽ muốn ta lại đó cõng ngươi?"

" Vậy phiền Chính ngươi tới làm." Giọng nói Tịch nhan thanh âm nghe qua mang theo có chút ý cười, người bên ngoài nghe xong, chỉ cảm thấy nàng giống nhau như ở kì kí cái gì.

Thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ thật sự liền cứ như vậy từng bước một đi lên phía trước, đứng trước mặt Tịch Nhan yên lặng bất định.

"Vương gia!" Lâm Lạc Tuyết lúc này thanh âm hơi hơi phát run, vừa giận vừa vội vàng nói,"Thân mình ngươi còn chưa khôi phục, như thế nào có thể......" Sự quan tâm trong lời nói lại không nói ra được, thanh âm của nàng trở nên chua sót,"Ngươi như thế nào có thể đối đãi như vậy?"

Thời điểm nàng nói chuyện, Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn trầm tĩnh như nước, nhưng thời điểm khi nhìn đến Tịch Nhan, nhịn không được khẽ cười lên:"Ta không còn cách nào khác xoay người, ngươi cũng muốn ép buộc ta sao?"

Tịch Nhan ngẩng đầu lên, nàng và hắn cùng nhìn nhau, mỉm cười: " Ta làm sao có thể ép buộc?"

Nói xong, nàng đứng dậy, đặt tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng nói:"Ta cùng ngươi cùng nhau trở về thôi."

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục