Gửi bài:

Chương 85

Tịch nhan đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, dường như quên mất Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉ bước từng bước một đi tới gần vị Dự thân vương kia.

Không ai đứng ra ngăn trở nàng, nàng đi rất chậm, giống như dùng hết khí lực toàn thân mới có thể đi được. Nhưng khi càng gần tới, trong lòng nàng tuyệt vọng lại ngày càng dày đặc.

Rốt cục, nàng cũng đi tới trước mặt hắn, chậm rãi nâng tay lên, chạm đến mặt nạ trên mặt hắn.

Tay của nàng bị người nọ giữ lại, xúc cảm thật quen thuộc, Tịch Nhan chỉ cảm thấy thân thể lúc này dị thường yếu ớt, giống như hấp hối, thế nhưng giọng không khỏi xúc động. Âm thanh run nhè nhẹ, nàng cố ý gọi hắn:"Nam Cung Ngự?"

Người trước mắt kia mặt nạ lạnh như băng, nhìn không ra chút biểu cảm gì.

Tịch Nhan có cảm giác thật chán ghét, rốt cục đẩy mạnh tay hắn ra, giữ chặt mặt nạ của hắn, kéo xuống –

Khuôn mặt hắn trầm ổn, không thấy chút ngả ngớn như môi khi, đôi mắt như hồ sâu, cứ như vậy chăm chú nhìn nàng, hồi lâu sau rốt cục cũng mở miệng:"Nhan nhan."

Tịch Nhan rất muốn cười:"Dự thân vương?"

Miệng hắn bất giác trầm xuống, không nói gì.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Cuối cùng, vẫn là không thể cười được.

Khóe môi hắn hơi hơi trừu * động [run nhẹ, nhăn lại] một lát, mới nói:"Mộc Phi."

Tịch Nhan ngẩn người, nghe thấy vậy lúc này mới bật cười. Đúng rồi, chiến thần, Dự thân vương, Mộc Phi.

"Nam Cung ngự...... Không, Mộc Phi, Dự thân vương, ngài hảo bàn đại sự" Tịch nhan cười lạnh sau đó lùi lại, rốt cục lui vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, thân mình mềm nhũn, xoay người phủ phục trong lòng hắn, thanh âm đột nhiên trở nên rất thấp,"Hoàng Phủ Thanh Vũ, dẫn ta đi......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ tay khẽ vuốt lên lưng của nàng, thấp giọng nói:"Tiểu ngốc tử, ta làm sao có thể bỏ ngươi lại nơi này chứ?"

Chung quanh hai bên đằng đằng sát khí, hai người không coi ai ra gì thì thầm thấp nam, Mộc Phi trong mắt như có ngọn lửa đang bốc cháy lên, giống như muốn thẳng thừng đem mọi thứ chung quanh hết thảy đốt phá hủy diệt không còn một mảnh!

"Nhan nhan, qua bên này" Hắn trầm giọng nói "Ngươi quên chính mình đã từng thừa nhận lời thề sao? Nam nhân này, hắn không đáng để cho ngươi động tình."

Tịch Nhan lúc này vẫn thấp giọng cùng Hoàng Phủ thanh vũ nói điều gì đó, nghe xong lời này, đột nhiên xoay người lại, khẽ cười nói:"Là hắn không đáng để ta động tình, ta lại cố tình động tình. Chỉ là ngươi, rõ ràng là người không đáng để ta tin, ta lại sai lầm tin tưởng ngươi nhiều năm như vậy!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ mi phong vừa động, khóe miệng nhếch lên, một lần nữa đem nàng giam nhập trong lòng mình, mỉm cười nhìn Mộc Phi nói:"Dự thân vương, như vậy là đang châm ngòi chia rẽ tình cảm phu thê chúng ta, đó là tội gì?"

Mộc Phi bỗng dưng giương giọng cười ha hả:"Nhan Nhan, ta chẳng qua lừa ngươi, nhưng không có gì ngoài thân phận thật sự của ta, ngòai ra ta đã lừa gạt ngươi cái gì? Nhưng người mà ngươi dựa vào kia, hắn từ đầu tới đuôi đều lừa gạt ngươi bao nhiêu lần, ngươi có từng biết?"

Thân mình Tịch Nhan hơi hơi run lên, ngẩng mặt nhìn về phía người trước mặt mình, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy điềm đạm đáng yêu:"Hoàng Phủ Thanh Vũ...... Ngươi cũng đã lừa gạt ta sao? Ngươi lừa ta bao nhiêu lần?"

"Nhan nhan ngốc" Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Mộc Phi một cái, một lần nữa đem Tịch Nhan vùi đầu vào trong lòng,"Ta làm sao có thể lừa ngươi......" Hắn cúi đầu nói xong câu này, khẽ hướng tới Hoàng Phủ Thanh Thần sử dụng ánh mắt ra hiệu.

Cùng thời gian này, đột nhiên một mũi tên xé gió lao đến, theo thân ảnh Mộc Phi cực nhanh từ xa bắn tới!

"Loảng xoảng " Một tiếng, Mộc Phi vung trường kiếm lên dễ dàng chặn được mũi tên. Nhưng đây mới chỉ là mũi tên đầu tiên.

Tiếp cận, từ phía xa xa bắn tới không chỉ một vài mũi tên, mà là đột nhiên hình thành một rừng mưa dày đặc, bay thẳng đến Mộc Phi cùng các tướng sỹ lao tới.

"Nhan nhan." Tịch nhan lúc này còn đang mải nhìn Mộc Phi giơ kiếm lên ngăn cản mũi tên lao tới, bỗng nhiên bị Hoàng Phủ Thanh Vũ lôi kéo, ngay sau đó liền theo hắn chạy đi.

Mộc Phi mi tâm hơi động, bất đắc dĩ lại bị đám tên kia bay tới cản trở, căn bản không thể đi được.

Tịch Nhan một mạch theo Hoàng Phủ Thanh Vũ đi thẳng đến chuồng ngựa, lúc này đã có người chuẩn bị ngựa từ trước, Hoàng Phủ thanh vũ leo lên lưng ngựa, vươn tay đếnvề phía nào:"Lên đây, Nhan Nhan."

Tịch nhan vừa định vươn tay tới, bỗng nhiên lại chần chờ , nhìn chằm chằm vào hắn:"Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi đã từng lừa gạt ta cái gì?"

Hắn cứ như vậy nhìn nàng, khóe miệng hơi gợi lên một tia cười lạnh:"Nhan nhan, chỉ vì một câu nói của hắn, ngươi liền nhận định là ta đã lừa gạt ngươi?"

Tịch Nhan chậm rãi lắc lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh:"Ta không biết, nhưng Nam Cung ngự...... Mộc Phi hắn, sẽ không vô duyên vô cớ lại mang chuyện này ra nói."

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở trên lưng ngựa, phong thần tuấn lãng, thản nhiên thưởng thức nghịch ngón đang nằm trên tay ngọc của mình, mâu quang hơi liếc một cái [nguyên văn là mâu quang nhất nghễ]:"Nếu có, bày ra lọai trận pháp này đến đối phó hắn, nhưng chưa từng nói cho ngươi, có tính không?"

********************************

Người ngựa một đường phi nhanh, rốt cục tối ngày thứ ba, cũng tới được biên giới Bắc Mạc. Khi đó, lão Cửu, Đằng Tuyết, Thập nhất cùng thập nhị đã tới dịch quán trước phân phó xuống dưới bài trí chỗ ở thật tốt, chỉ chờ Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ thanh vũ tới.

Tịch Nhan hỗn loạn xuống ngựa, ngay lập tức liền té ngã vào lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, hôn mê bất tỉnh.

Hoàng Phủ Thanh Vũ giống như đã sớm lo liệu được điều này, ôm lấy nàng đi xuống, sau đó quay sang phân phó hạ nhân:"Đi mời đại phu đến."

Tịch Nhan sốt cao, bệnh đến như núi đổ, cứ như vậy hôn mê hồi lâu.

"Hoàng Phủ Thanh Vũ......" Nửa mơ nửa tình, trong lúc mơ mơ màng màng , nàng gọi tên của hắn, vô ý thức hỏi hắn,"Ngươi sẽ không gạt ta đúng hay không?"

Hoàng Phủ thanh vũ vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho nàng, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ lạnh nhạt, Khi nàng hỏi câu đó, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm tay nàng.

Mỗi khi như vậy, Tịch Nhan chỉ cảm thấy một cảm giác tâm an khó hiểu, không bao lâu lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng những hình ảnh loạn hết cả lên rối tinh rối mù, trong chốc lát là hình của người này, trong chốc lát là người kia, những người nàng quen thuộc cùng những người không quen, tất cả dường như sắp khiến cho nàng phát điên –

"Ngươi, ngay cả phụ thân của chính mình cũng đều bị ngươi dẫn / dụ, vô sỉ ,hạ tác, tiểu tiện nhân!"

"Ngươi chính họa thủy, mười phần họa thủy!"

Nhưng mà khủng bố nhất vẫn chưa phải là những người đó, mà là người kia một người có khuôn mặt khiến cho nàng có cảm giác ôn nhuận hiền lành:"Nhan nhan, gọi phụ thân đi."

Lại những cảnh trong mơ này, vẫn cứ lặp đi lặp lại liên tục.

"A –" Tịch nhan đột nhiên từ trong giấc ngủ say giật mình bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ôm cổ mình ngồi trên giường hét,"Không cần –"

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục