Gửi bài:

Chương 107

Hơi Thở Tịch Nhan trở nên hỗn độn, thân thể nóng rực, không khống chế được nằm trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, rốt cục cũng khiến hô hấp của hắn cũng ngày càng hỗn loạn theo.

Hắn cúi đầu, áp lên trán tịch nhan, hô hấp trên người nàng thản nhiên tản ra mùi thơm, vuốt ve khuôn mặt trắng nộn của nàng, ngón cái vuốt phẳng xuống phía dưới xoa nhẹ khóe môi, môi nàng lúc này hồng hồng mà mềm mại, hắn cơ hồ có thể ngửi được hơi thở thật ngọt của nàng.

Chậm rãi in lại trên môi nàng nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại càng không thể vãn hồi.

BỞi tác dụng của dược lực, trong đầu Tịch Nhan khi thì thanh tỉnh, khi thì mê man. Thời điểm thanh tỉnh, khắc chế không được muốn đẩy ra vòng ôm của nam nhân, nhưng chỉ trong chớp mắt lại rơi vào bên trong một khối lửa nóng.

Quần áo trên thân không tiếng động đã thoát ra từ lúc nào, màn che cũng tự động buông xuống, cơ thể nàng như tuyết trắng dưới đại chưởng cùng bạc môi hắn, liền nở rộ ra sắc thái thản nhiên mê người.

Dược lực chậm rãi thẩm thấu vào xương tủy, rốt cục Tịch Nhan lúc này hoàn toàn mất đi lý trí, gắt gao bám trụ cánh tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, không thể kiềm chế trầm luân trong lòng của hắn.

Mà mắt thấy nàng thần sắc mê muội, đôi mắt tuấn mỹ Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này phảng phất sâu không thấy đáy, u sắc. Theo sau nghe được tiếng lầu bầu cùng ** bên trong có vẻ bất mãn của nàng, lúc này mới rốt cục chậm rãi trầm hạ thân tử, dùng hết sức bình sinh, tận tình sủng ái nàng.

Sau một đêm tận tình

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Tịch Nhan tỉnh lại. Vừa mở mắt, liền thấy trên đỉnh màn che xa lạ, đầu tiên ngẩn ra một lúc, lập tức liền nhận ra bên cạnh gối, hơi thở mãnh liệt phả ra mà không ai khác chính là hơi thở nam tử.

Hoàng Phủ thanh vũ còn đang ngủ say , khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như trước, mi phong không biết vì sao ngưng tụ một chút lạnh lùng.

Tịch nhan mạnh mẽ nhớ lại tình hình đêm qua chính mình trước khi mất đi lý trí, cho tới hiện tại, chỉ nhớ rõ ngọn lửa nóng đó, tiêu hồn phệ cốt.

Ôm lấy chăn, nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn qua bên cạnh hắn, lại nhìn lại tình thế chính mình, trong lòng Tịch Nhan không biết dùng từ ngữ nào diễn tả.

Ngay từ đầu cho tới bây giờ, hết lần này đến lần khác, nàng không biết phải giãy dụa như thế nào, lại như thế nào làm bộ, kết quả vẫn là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, hết thảy mọi việc đều bị hắn nắm gọn trong tay. Đến hiện tại, phí công che dấu tâm mình để làm gì? Đơn giản nhất vẫn là dùng chân tâm của mình mà đối diện với hắn, hận là thì biểu hiện hận, oán đó biểu hiện là oán, cần gì phải làm khổ bản thân mình?

Nàng lúc này còn đang ngồi xuất thần, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh không biết đã mở mắt tự bao giờ, vẫn nhìn nàng. Phục hồi tinh thần lại,Tịch Nhan cúi mâu, lau đi giọt nước mắt vương nơi khóe mắt kia không biết vì sao mà nàng lại rơi nước mắt, vừa ngoảnh đầu, bỗng dưng gặp phải ánh mắt thâm thúy của hắn.

Hốc mắt nàng còn phiếm hồng, mâu trung của hắn đột nhiên trở nên u ám, hắn ngồi dậy.

Tim Tịch nhan đập mạnh loạn nhịp một lát, không nói gì, chỉ cúi người nhặt quần áo của mình, cảm giác ánh mắt hắn thủy chung vẫn dừng lại ở trên người mình, rốt cục mới thấp giọng nói:"Tử Ngạn khi nào thì có thể không có việc gì?"

Hoàng Phủ thanh vũ khóe miệng hơi hơi trầm xuống, nhưng vẫn không nói gì.

Tịch Nhan quay đầu lại, mới nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này, nhịn không được lạnh lùng cười, rất nhanh liền thay xong bộ áo sam, quay người lại quỳ rạp xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào hắn:"Nếu thất gia là vì ta cùng với hắn đính hạ hôn minh mà tức giận, vậy nay ta ở trong này hướng thất gia thỉnh tội, xin lỗi thất gia, thỉnh thất gia tha thứ."

"Nhan nhan." Giọng nói Hoàng Phủ Thanh Vũ nhạt nhẽo, nghe không ra gì cảm xúc,"Đứng lên."

"Ta không nên tùy hứng, không nên cùng thất gia trí khí......" Tịch Nhan nói xong, cúi đầu hướng xuống,"Thỉnh thất gia tha thứ."

Bên trong phòng không khí lạnh như băng, nàng chỉ mặc trung y, lui thành một đoàn quỳ gối nơi đó, thân mình gầy gò suy nhược đến mức tưởng chừng không chịu nổi nhất kích. Hoàng Phủ thanh vũ nhíu mi lại, khoác ngoại sam lên, ngồi một bên giường vừa mang giầy vừa nói:"Đứng lên."

Tịch nhan vẫn như trước không hề nhúc nhích, chỉ lặp lại lặp lại câu kia:"Thỉnh thất gia tha thứ."

Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười:"Nhan nhan, ta nói rồi lần này lật đổ người của thái tử, là lão Tứ, không phải ta. Mà Thập Lục thúc cũng là người của thái tử, tự nhiên không tới phiên ta nói chuyện."

Thân mình Tịch nhan cứng đờ, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn hồi lâu, cười khổ đứng lên:"Ta còn nghĩ đến đêm qua thất gia đã muốn đáp ứng ta , nguyên lai không có. Là thiếp thân ngu dốt ."

Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh bàn trang điểm, bất động thanh sắc tự mình chải đầu, nhưng tay nàng kiểm chế không được run run .

Mặt mày gian nan, tràn đầy cực kỳ bi ai căn bản một chút cũng dấu không được, tựa hồ bất cức việc gì cũng không liên quan, toàn thân bất đầu lạnh lẽo.

"Phanh" một tiếng, Tay Tịch nhan vô lực hướng xuống dưới, Lược ngọc "Ba" rơi trên nền, vỡ thành hai cánh hoa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe thấy tiếng động quay lại nhìn thì chỉ thấy nàng bộ dáng giống như muốn ngã quỵ, mi tâm khẽ nhúc nhích, thân hình chợt lóe lúc này đã đem nàng tiếp vào trong lòng, mắt thấy dung nhan nàng tái nhợt, nhanh chóng theo từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc, bỏ vào trong miệng nàng:"Nhan nhan?"

Miễn cưỡng nuốt thuốc viên xuống, rốt cuộc Tịch Nhan cũng chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, dung nhan thảm đạm.

Hoàng Phủ thanh vũ khóe miệng hơi hơi động, cuối cùng đem nàng dựa vào trong lòng mình, hôn nhẹ lên trán của nàng:"Ta đáp ứng ngươi."

Tịch nhan cổ họng nhất đổ, cười rộ lên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:"Ta sẽ không cảm kích ngươi."

Hồi lâu sau, tay chân Tịch Nhan vốn đang lạnh lẽo rốt cục cũng khôi phục tri giác. Hoàng Phủ thanh vũ không biết vì sao, cứ như vậy ôm nàng, thủy chung vẫn không nhúc nhích. Tịch nhan nhìn không thấy vẻ mặt của hắn lúc này chỉ cảm thấy tựa vào trong lòng hắn, không chút nào không có cảm giác ấm áp.

Nơi lồng ngực lại giống như hôm qua, ẩn ẩn lại có một loại lửa nóng lưu động.

Trong lòng nàng không khỏi trở nên sợ hãi. Đêm qua nàng hoàn toàn không thanh tỉnh, chỉ sợ đã không thể kiềm chế, Nhược Nhiên giờ phút này lại...... Nàng thân thủ xoa nơi bụng bằng phẳng của mình, rốt cục nhịn không được gọi hắn một tiếng:"Hoàng Phủ Thanh Vũ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này giống như mới hồi phục tinh thần, bắt lấy tay nàng tham lam dò xét, lúc này mới cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt gian nan đã ôn hòa rất nhiều:"Về sau mỗi ngày chỉ cần uống một lần loại thuốc này, rất nhanh sẽ tốt hơn lên."

"Không." Tịch nhan nhất thời thay đổi sắc mặt, chống tay đứng dậy liền muốn từ trong lòng hắn thoát ra.

Ẩn ẩn một tiếng thở dài, rất mơ hồ. Trong Tịch Nhan nghi ngờ không biết có phải bản thân mình nghe lầm hay không , ngẩng đầu nhìn hắn, lại rõ ràng từ trên mặt hắn đọc được một ý tứ giống như vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ta không chạm vào ngươi." Hắn đè trán của mình lên trán nàng,"Chỉ ghim kim."

Tịch nhan trong lòng chợt buông lỏng, đón nhận ánh mắt hắn, không khỏi khẽ run lên một cái.

Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi thật sự không hề nề hà việc này mà đáp ứng ta ư?

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục