Gửi bài:

Chương 101

Ngươi có từng nhớ ta không.

Không phải là nàng không nghĩ qua tình cảnh sẽ gặp lại hắn, nhưng là ngay cả đã suy nghĩ tới đủ loại tình huống Tịch Nhan cũng không nghĩ đến, thời điểm chân chính tái kiến hắn, lại có thể nghe được một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.

Hắn nếu thoải mái mà nói như thế, nàng làm sao có thể không bị doạ?

Tịch Nhan cười khẽ, sắc mặt lúc đó giống như lạnh lùng đến mức tận cùng: "Không có."

Thật sự không nghĩ quá. Ở Trên núi suốt hai tháng trời, tháng thứ là nàng đang bị bệnh, nửa mơ nửa tỉnh trong lúc đó tất cả đều là ốm đau quanh quẩn, không có biện pháp nhớ tới; Mà đến tháng thứ hai, lại là ngày hôn sự của mà này ngày, nàng tâm thần hoảng hốt, ngay cả chính mình suy nghĩ cái gì cũng không biết. Mà nay, nàng chỉ có thể chuyên chú cho chuyện trước mắt, không có hơi sức đâu mà nghĩ ngợi.

"Uhm." Hắn lên tiếng, chậm rãi đi về hướng nàng, cúi đầu xuống, tới gần khuôn mặt của nàng,"Nhưng mà ta lại nhớ ngươi , làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, bỗng nhiên trên khuôn mặt Tịch Nhan liền trở nên tươi cười sáng lạn , ánh mắt trong suốt, lòe lòe tỏa sáng:"Phải không? Kia Vương gia là nhớ điều gì về ta? Nhớ con người của ta, khuôn mặt ta, hay là cơ thể của ta đây?"

Tiếp sau trong ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ chợt lóe sáng lên, bỗng dưng vươn tay đến, đem nàng kéo lại vào trong lòng mình:"Nếu ta nói tất cả đều nhớ?"

"Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta?" Tịch Nhan thản nhiên trợn mắt, tầm mắt nhìn tới phía sau hắn — nơi đó, đang đứng là một nữ tử với khuôn mặt sắc lạnh , đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.

à Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi hơi nghiêng đầu lại, tầm mắt dư quang nhìn đến thân ảnh người kia, lại vẫn như trước không có ý tứ muốn buông Tịch Nhan ra. Nhưng Tịch Nhan bỗng dưng kiên quyết đẩy hắn, dùng sức tránh hắn, nàng lúc này mới cẩn thận nhìn về phía nữ tử kia.

Dân gian đồn đãi nữ tử đó là người dịu dàng, nhưng thật ra Tịch Nhan nàng chưa từng nhìn qua, mà nử tử tú lệ trước mặt kia, quả thật là mĩ đến không thể giải thích, đôi mi thanh tú, nói không nên lời có chút lãnh ngạo[lạnh lùng, kiêu ngạo], nhưng mà trong mắt cùng môi không khỏi biểu lộ một nỗi vi sâu cùng bất mãn, nhưng như vậy lại mang đến một loại cảm giác phong tình nói không nên lời, xinh đẹp động lòng người.

Khoé môi Tịch nhan hơi hơi nhấc lên, cúi người hành lễ:"Bái kiến Anh Vương phi."

Nữ tử chân thành đi tới, đứng bên cạnh người Hoàng Phủ Thanh Vũ, nghiễm nhiên một đôi bích nhân nhìn nàng:"Ngươi biết ta là ai?"Tịch nhan cười yếu ớt nói:"Ngày đó Anh vương gia cùng Vương phi thành thân, toàn thành oanh động, người trong thiên hạ không ngớt bàn luận, tiểu nữ tử sao lại không thể không để ý?"

Lâm Lạc Tuyết đúng lúc cũng khẽ cười:"Ngươi thật ra cũng là một nữ tử thức thời . Ngươi chính là người hầu hạ Thái Hậu ăn chay niệm phật kia? Tên gọi là gì?"

Ánh mắt Tịch Nhan thản nhiên lướt qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, vẫn giữ bộ dạng khiêm tốn trả lời : « Vi Chi »

Hoàng Phủ Thanh Vũ nãy giờ thủy chung đứng đó một lời cũng chưa nói ra, vẻ mặt nhạt nhẽo của hắn sau khi nghe Tịch Nhan trả lời thì rốt cục cũng hơi biến đổi câu, hắn hơi hơi giương mắt nhìn dung nhan bình tĩnh của nàng, mỉm cười, vươn tay ra nắm vai vương phi, thấp giọng nói:"Vi Chi từ nhỏ là một nữ tử không cha không mẹ, đi theo bên người Hoàng tổ mẫu, là người Hoàng tổ mẫu rất tin tưởng."

Tịch Nhan nghe xong lạnh lùng cười, không ngờ Lâm Lạc Tuyết cũng đúng lúc lạnh lùng cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ:"Chỉ sợ không chỉ đơn thuần là người mà Hoàng tổ mẫu tín nhiệm đi?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ không chút kiêng kị ánh mắt của nàng, hơi hơi liếc mắt một cái, nhìn Tịch Nhan trong ánh mắt rất có thâm ý:"Đúng vậy, nàng cũng là người mà ta mong nhớ ngày đêm, là người mà ta không thể quên?"

Lâm Lạc Tuyết đúng lúc lúc này lại khẽ nhếch miệng, cười lạnh nói:"Vương gia đây là gì ý tứ? Muốn cấp cho thiếp thân loại lễ vật này sao ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ buông lỏng nàng ra, nhìn Tịch Nhan:"Không tốt sao, đem Vi Chi mang về trong phủ, cùng với ngươi tỷ muội tương xứng, chẳng phải cũng là chuyện tốt nhất?"

Lâm Lạc Tuyết đúng lúc này hừ lạnh một tiếng, Tịch Nhan nở nụ cười:"Vương phi đa tâm, Vương gia chắc hẳn đang cùng Vương phi nói đùa, thỉnh Vương phi không nên tưởng thiệt . Vương gia là như vậy, đã từng yêu quý nói chuyện, chọc ghẹo Vi Chi, Vi Chi đã nghĩ đó là thói quen ." Dứt lời, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời nói,"Vi chi còn có việc muốn xuất môn, nếu Vương gia cùng Vương phi không ngại, cáo lui trước."

Thời điểm Tịch Nhan bước ra khỏi miếu, sắc trời đã có chút hơi hơi tối, rõ ràng là báo hiệu một trận bão tuyết sắp đến, nhưng nàng lại phảng phất chưa thấy, vội vàng liền ra khỏi cửa, hướng phòng trúc của Tử Ngạn đi tới.

Không biết vì sao, ngày thường cho dù đường đi không khó, cũng không cảm thấy xa xôi, hôm nay lại gian nan lạ thường, Tịch Nhan chỉ cảm thấy chính mình đi được vài bước, liền thở hồng hộc, ngay cả hô hấp đều trở nên gian nan khó chịu.

Nhịn không được lấy tay chống một gốc cây đại thụ dựa vào nghỉ ngơi, trong đầu Tịch Nhan là một mảnh hỗn loạn màu đỏ, hết thảy tựa hồ đều trở nên không có đầu mối.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cảm giác mờ mịt vô thố mới rốt cục chậm rãi tan đi, Tịch Nhan mở mắt ra, trước mắt là một mảnh tối đen, mà toàn thân nàng tất cả đều là một cảm giác lạnh lẽo.

Không biết khi nào bầu trời đã nhuộm đen tất cả, chỉ biết bầu trời tuyết như lông ngỗng đang rơi xuống, mà trên đầu trên người của nàng cũng không biết từ khi nào đã nổi lên một tầng thật dày tuyết, nhưng nàng vẫn không hề hay biết, lúc này toàn thân lạnh lẽo, mà ngay cả động cũng không thể động .

Rất lạnh, lạnh giống như lòng người đều bị đông lạnh thành băng .

Trước mắt một mảnh tối đen như cũ dày đặc, Tịch Nhan chỉ cảm thấy bóng đen càng ngày càng nặng, giống như tùy thời sẽ ép nàng chìm vào trong đó.

Rốt cục, không chịu nổi gánh nặng nàng chậm rãi ngã xuống.....

Lại dường như, rơi vào một vòng tay ôm ấm áp, bên tai nhớ tới vang lên giọng nói ấm áp xưng hô:"Nhan nhan?"

Là Tử Ngạn sao? Tịch Nhan trước khi ý thức trở nên mê ảo trong đầu gian nan nghĩ.

Đã lâu rồi, ngoài trừ Tử Ngạn ra không ai gọi nàng bằng hai từ ấm áp như vậy.

Xưng hô ấp ám đó vẫn thuỷ chung quanh thuẩn bên tai nàng, cũng lúc đó thân thể của nàng cũng ngày càng trở nên ấm áp.

Trải qua cảm giác lạnh lẽo quanh thân mình, dần dần thay vào đó là cảm giác ấm áp khiến cho nàng ngày càng thoải mái, hơi thở Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, muốn cử động thân mình một chút, nhưng mà trong lúc nửa mộng nữa tỉnh ý thức lại bỗng nhiên nhận thấy được có điều gì đó không đúng, đột nhiên mở mắt ra.

Trước mắt là một lửa đang cháy, bên cạnh đống lửa là quần áo ướt đẫm của nàng lúc trước, bao gồm cả tiết khố bên trong cũng được hong bên cạnh, mà giờ này khắc này, nàng chính là không một mảnh vải che thân, nằm ở trong lòng lửa nóng của ai đó –

Dựa vào cảm giác da thịt tiếp xúc nói cho nàng biết người nọ cũng đồng dạng trên người không mặc gì.

Mà giờ phút này trên người bọn họ, chỉ còn lại hơi thở của nhau cùng một cái áo khoác, khoác lên.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục