Gửi bài:

Chương 268 - Đánh cờ

- Vậy giờ nàng trở thành người của ta đi!

Tạ Đình Quân ôm lấy nàng đi về phía cuối phòng. Tần Thiên cả kinh kêu một tiếng, lập tức căm giận nhìn hắn:

- Tạ Đình Quân, trong cảm nhận của ngươi, hóa ra ta chính là loại nữ nhân có thể tùy tiện đối đãi hay sao? Chẳng lẽ tình cảm ngươi đối với ta theo lời ngươi nói lúc trước tất cả đều là giả hay sao?

- Nàng sao lại nói như vậy, ta vì nàng ngay cả tính mạng cũng không màng, nàng còn nghi ngờ tình cảm của ta?

Tạ Đình Quân lộ vẻ tức giận, từ trước đến nay hắn cũng không phải là một nam nhân có thể ở trước mặt nữ nhân mà hạ giọng dỗ dành, lời ngon tiếng ngọt. Hắn ở trước mặt Tần Thiên cố ý ôn nhu như vậy đã là một ngoại lệ. Nhưng cũng không có nghĩa là, hắn có thể lúc nào cũng có thể để mặc nữ nhân làm càn trước mặt mình.

Tần Thiên làm bộ như bị hoảng sợ, mắt lại đỏ lên, nàng khẽ đấm lên vai hắn, oán giận nói:

- Ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì? Ta còn chưa gả cho ngươi, ngươi đã như vậy, về sau ta còn có thể trông mong ngươi đối tốt với ta sao? Tín Ngạn chưa bao giờ đối như ta vậy, hắn chưa bao giờ lớn tiếng với ta, mặc kệ ta đưa ra yêu cầu gì, hắn đều hết sức mà thỏa mãn ta...

Nghe thấy nàng so sánh mình với kẻ điếc kia, còn luôn mồm nói mình không bằng hắn, Tạ Đình Quân tức giận trong lòng, nhịn không được muốn phát hỏa nhưng cúi đầu nhìn thấy nữ nhân lê hoa mang vũ trong lòng, giận dữ oán trách, bộ dáng mảnh mai, sở sở động lòng người thì lòng không khỏi mềm nhũn, hắn so đo với một nữ nhân làm gì chứ?

Nghĩ vậy, giọng Tạ Đình Quân trở nên mềm mỏng, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút ghen tuông:

- Kẻ câm điếc kia? Chỉ sợ hắn muốn lớn tiếng nói chuyện cũng không thể được...

Tiếp theo, hắn ôm chặt nữ nhân trong lòng, cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói:

- Tần Thiên, nàng yên tâm, ta về sau sẽ đối tốt với nàng. Trang Tín Ngạn có thể cho nàng thứ gì, ta đều có thể cho nàng thứ đó, mà thứ ta cho nàng, Trang Tín Ngạn cũng chưa chắc có thể cho nàng, ta nhất định sẽ khiến nàng trở thành nhất phẩm phu nhân ai ai cũng phải hâm mộ!

Nói xong, hắn nhìn nàng cười cười, tươi cười thực sự là phá lệ nhu hòa, trong chốc lát đã khiến khuôn mặt anh vĩ của hắn như mơ hồ, vẻ mặt hắn như tỏa sáng lóa mắt.

Cho dù Tần Thiên oán hận hắn thế nào, giờ này khắc này cũng không thể phủ nhận, tình cảm của hắn với nàng là chân thật.

- Tạ Đình Quân, chúng ta vốn có thể là bằng hữu...

Tần Thiên nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài. Vì sao lại biến thành cục diện hiện tại ngươi chết ta sống thế này?

- Ta không muốn làm bằng hữu của nàng, ta muốn làm phu quân của nàng.

Tạ Đình Quân nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy, trong ánh mắt có sự cố chấp vô cùng. Không, nàng đã có phu quân, đã thề sống chết bên nhau, cả đời này nàng chỉ muốn ở bên hắn. Dù tình cảm của Tạ Đình Quân với nàng là chân thật, sâu nặng nhưng nàng cũng không thể đón nhận. Huống chi hắn lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này để ép buộc nàng.

Tần Thiên nhìn hắn, chu miệng, như giận dỗi mà nói:

- Ngươi nói thì dễ nghe, nhưng chẳng biết có suy nghĩ vì ta hay không, nay ta còn là người của Trang phủ, nếu cứ như vậy thành người của ngươi, ta chẳng phải sẽ thành nữ nhân hạ lưu hồng hạnh vượt tường hay sao? Việc này về sau nếu truyền ra ngoài, ta còn có mặt mũi nào đối mặt với người đời

Nói xong, nàng cấu ngực hắn nũng nịu:

- Ngươi chỉ nghĩ cho mình mà thôi!

Tần Thiên xuống tay cũng không nhẹ, cấu đến nỗi Tạ Đình Quân thấy đau, nhưng vẻ mặt Tần Thiên như liếc mắt đưa tình lại khiến lòng hắn mừng như điên, hận không thể cứ như vậy bị nàng bóp chết .

Hắn buông nàng xuống, vươn tay xoa nhẹ ngực mình, đau đớn qua đi, ngực tê dại , còn có cảm giác ngọt ngào nói không nên lời. Cảm xúc này làm cho hắn vui mừng không thôi.

Hắn ôm eo nàng, làm cho nàng dán sát lên người hắn. Hắn cúi đầu, nhìn nàng nhẹ giọng nói:

- Là ta đã coi nhẹ mấy thứ này, được, mọi thứ đợi đến đêm thành thân động phòng hoa chúc của chúng ta, nhiều năm ta vẫn chờ đợi, đợi thêm vài ngày nữa cũng không sao. Ngày mai ta sẽ bắt Trang Tín Ngạn viết hưu thư.

Tần Thiên vội vàng nói:

- Hắn tính tình quật cường, bất kể ngươi ép buộc hắn thế nào, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp. Ta sống với hắn rất hạnh phúc, còn có một đứa con thông minh đáng yêu, nếu không phải xảy ra chuyện này, ta cũng sẽ không quyết định như vậy.

Nói tới đây, Tần Thiên lại bắt đầu rơi nước mắt

- Ta không muốn hắn có chuyện gì, mới chịu đáp ứng điều kiện của ngươi, bằng không ta tội gì phải đeo trên lưng tội danh vứt chồng bỏ con này? Nếu ngươi làm hại hắn, ta thà chết cũng sẽ không theo ngươi...

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, hai mắt sáng trong tựa nước suối, làm cho hắn tim đập loạn.

- Ngươi cũng biết tính cách của ta, ta nói được thì làm được. Ngươi tốt nhất đừng ép buộc hắn, cho ta thời gian, ta sẽ nói chuyện với hắn. Ngươi cũng biết hắn vốn tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không phải người dây dưa không buông, chỉ cần ta chính miệng nói với hắn, hắn nhất định sẽ buông tay.

Tần Thiên nói như vậy có ba mục đích, thứ nhất là để Tạ Đình Quân đừng bức bách tra tấn Tín Ngạn, Tín Ngạn có thể yên ổn. Thứ hai, cũng là tranh thủ thời gian, cứ như vậy, Tạ Đình Quân toàn tâm toàn ý xử lý tốt chuyện này, sẽ thả lỏng cảnh giác với nàng hơn một chút. Thứ ba, cũng là một biện pháp tung hỏa mù, nàng càng nói chân thật, chu đáo, càng có thể khiến Tạ Đình Quân tín nhiệm. Không có ai là thần tiên, ai cũng có lúc bị mắc mưu, chỉ xem xem người đối đầu là ai, đạo hạnh có đủ cao hay không, hành động có đủ chu đáo hay không mà thôi.

Cùng hắn đánh cờ, Tạ Đình Quân nhìn qua có vẻ chiếm hết thượng phong nhưng hắn lại có một nhược điểm, hắn có tình ý với nàng, mà nàng thì không có, kẻ động tình nhất định sẽ bị động.

Tạ Đình Quân nhìn nàng một lúc, cũng không thể nhận ra sơ hở, hắn biết rõ tình cảm của nàng đối với Trang Tín Ngạn, đổi lại là bình thường, nàng căn bản sẽ không để ý tới mình nhưng hiện tại không giống như vậy, nàng đang cầu xin vì hắn, nàng vì kẻ điếc kia chuyện gì cũng có thể làm.

Đây đúng là hắn điều muốn, cũng là kết quả hắn mà trăm phương ngàn kế để đạt được. Chỉ cần mọi thứ nằm trong khống chế của hắn, hắn cần gì phải lo lắng?

- Chuyện này cũng không được kéo dài quá lâu, chậm nhất là nửa tháng, nói cách khác, trong vòng nửa tháng hắn phải viết xong hưu thư, nếu không, chuyện càng kéo dài để cho bên trên biết được, ta cũng không chắc chắn có thể giữ lại mạng của hắn!

Tạ Đình Quân ra thời hạn. Tần Thiên cắn răng đồng ý, nửa tháng thì nửa tháng!

- Nàng cũng đừng đau lòng, về sau chúng ta cũng sẽ có con, con của chúng ta nhất định càng thông minh, càng xuất sắc hơn con của nàng và Trang Tín Ngạn.

Tạ Đình Quân ôm chặt nàng, thấp giọng nói. Tần Thiên không dám ngẩng đầu, sợ không che giấu nổi sự chán ghét trong mắt.

Giây tiếp theo, hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt nóng rực như lửa, Tần Thiên vội vàng thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt thảm thiết.

- Động phòng ta có thể chờ nhưng có một việc ta chờ không được.

Nói xong, hắn cúi đầu, hôn lên môi nàng. Qua một hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, gắt gao ôm nàng vào lòng, má cọ má nàng, hắn thở dài một tiếng:

- Tần Thiên, nàng có biết ta đã chờ ngày này bao lâu rồi không...

Tần Thiên nhân cơ hội nói:

- Vậy ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?

- Chuyện gì?

- Có thể cho đám quan binh canh giữ ở Trang phủ lui đi không? Ầm ỹ như vậy, người khác nhìn vào, chẳng lẽ không hoài nghi? Hơn nữa ta ra vào cũng thật sự bất tiện. Ta không thích.

Tạ Đình Quân giật mình, nhất thời không nói gì. Nếu cho lui quan binh, chỉ sợ khó có thể nắm giữ mọi chuyện trong tay...

Thấy hắn do dự, Tần Thiên không vui đẩy hắn ra, sẵng giọng:

- Ngươi xem xem, chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng không thể chiều ta!

Thấy nàng tức giận, Tạ Đình Quân lại không đành lòng, vội vàng cầm tay nàng:

- Được, đều làm theo ý nàng, ta sẽ cho đám quan binh đó rút đi

Tần Thiên thầm thở phào, nàng ngẩng đầu, nhìn Tạ Đình Quân khẽ cười cười, nhẹ giọng nói:

- Thật ra, ta cũng biết ngươi rất tốt với ta...

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, chỉ một nụ cười đã khiến Tạ Đình Quân mềm nhũn. Tiễn Tần Thiên đi, Tạ Đình Quân lại sai Lâm Vĩnh:

- Cho quan binh rút về, sau đó chọn vài người có thân thủ tốt, thông minh cải trang xung quanh Trang phủ, Trang phủ có biến gì thì lập tức báo lại cho ta.

Lâm Vĩnh tuân lệnh vừa định rời đi, đột nhiên Tạ Đình Quân lại gọi giật lại.

- Ngươi nói, nàng thật lòng sao? Tạ Đình Quân đi đến cửa sổ đứng hên.

Lâm Vĩnh ngạc nhiên nhìn chủ tử, mặc kệ ra sao, chủ tử đều luôn chắc chắn, tự tin mười phần uy vũ khí phách, đã bao giờ có lúc không chắc chắn, lo được lo mất như vậy?

Lâm Vĩnh do dự, không biết nên nói thế nào. Không đợi hắn nghĩ ra đáp án, Tạ Đình Quân lại vẫy tay nói:

- Thôi bỏ đi, ngươi đi xuống đi.

Nghe vậy, Lâm Vĩnh xoay người ra cửa, ngay lúc hắn bước ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Đình Quân nhẹ giọng lầm bầm:

- Mặc kệ nàng là thật tình hay là giả ý, ta đều có cách biến nó thành sự thật.

Lâm Vĩnh theo bản năng xoay người nhìn lại, đã thấy chủ tử của mình đứng ở bên cửa sổ, tay vô ý thức vỗ vỗ cửa sổ, khóe miệng cười thản nhiên.

Bộ dạng này của Tạ Đình Quân Lâm Vĩnh chưa bao giờ thấy, làm cho hắn có chút kinh hãi.

Tần Thiên sau khi về phủ chưa được bao lâu, Tạ Đình Quân lại theo hứa hẹn, rút quan binh vây quanh Trang phủ đi.

Sau khi xung quanh trở nên thanh tịnh, Tần Thiên sai Thanh Liễu, bảo nàng mời tay phiên dịch họ Triệu đến.

Thanh Liễu nhận lệnh đang chuẩn bị đi xuống thì Tần Thiên lại gọi nàng lại:

- Đợi chút, đừng mời một mình hắn, ngươi gọi Lý chưởng quầy của Trà Hành cùng với quản sự đều đến đây, nói ta có việc cần bàn trong mấy ngày qua.

Lão bản có chuyện, triệu tập nhân viên là điều rất bình thường.

Sở dĩ phải làm như vậy, vì Tần Thiên cảm thấy Tạ Đình Quân làm người giả dối, không có khả năng cứ như vậy mà tin tưởng mình, hắn tuy rằng cho lui quan binh, nhưng nói không chừng còn có chiêu bí mật, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Thám tử đứng ngoài Trang phủ thấy có không ít người vào Trang phủ, bọn họ vừa không muốn đánh rắn động cỏ mà lặng lẽ tìm hiểu thân phận những người này, vừa phái người báo lại cho Tạ Đình Quân.

Chờ cho mọi người đến đủ, Tần Thiên dặn dò chuyện xảy ra gần đây, chỉ nói chuyện lúc trước là hiểu lầm, quan phủ tra sai đối tượng, hiện tại đã rõ ràng, đã không còn vấn đề gì. Để cho mọi người an tâm.

Chuyện Gilson phát sinh lúc nửa đêm, trừ quan phủ ra, cơ hồ không có một ai biết, có điều hai ngày nay bởi vì có quan binh bao vây mới khiến nhân tâm hoảng sợ, hiện tại mọi người mắt thấy quan binh đã lui xuống, đương gia lại nói như vậy, thì đều yên lòng.

Sau một nén nhang, Tần Thiên cho mọi người về, chỉ giữ lại Triệu phiên dịch. Nàng sai người bịt miệng hắn, lại trói chặt hắn, thay áo khoác cho hắn, để gia đinh có thân hình tương tự mặc vào ra vẻ là Triệu phiên dịch bước ra ngoài, những người theo dõi bên ngoài sao có thể nhận rõ mặt từng người một, thấy số người đi vào đi ra giống nhau, lại báo lại cho Tạ Đình Quân.

Tạ Đình Quân không nhìn ra sơ hở, cũng không để ở trong lòng, chỉ cho rằng nàng thật sự có việc cần sai bảo. Hắn xuất thân thương nhân nên đương nhiên cũng hiểu được hành động này là cần thiết.

Mục lục
Ngày đăng: 21/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục