Gửi bài:

Chương 41 - Đánh

Sau khi Trang Tín Trung trở về chưa được vài ngày thì thành thân cùng Phương cô nương. Thành thân được bảy ngày, Đại phu nhân nhận được thiếp mời của Tri phủ đại nhân, mời bà đến đó một lần.

Lúc Đại phu nhân đi, Tần Thiên đang ở phòng chế trà nên không đi cùng. Đến khi Đại phu nhân trở về đã là hoàng hôn.

Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương đi vào phòng trong hậu viên, Tần Thiên cười đón tiếp thì thấy sắc mặt Đại phu nhân tái xanh, môi run run như đang cố nhẫn nại cơn tức thật lớn.

Tần Thiên hoảng sợ vội hỏi:

- Phu nhân, sao vậy?

Sau đó thấy sắc mặt Nguyệt Nương cũng không tốt.

Nguyệt Nương đỡ Đại phu nhân đi vào, Đại phu nhân khoát tay, thở sâu, gằn từng tiếp dặn Nguyệt Nương:

- Trước đừng nói ra ngoài. Gọi Tín Xuyên và Tín Trung lập tức về nhà.

Sau đó lại nhìn Tần Thiên:

- Chuẩn bị chút đi, chúng ta cũng về phủ thôi.

Giờ còn chưa đến lúc về như bình thường nhưng Tần Thiên thấy Đại phu nhân như vậy thì biết nhất định xảy ra chuyện lớn, cũng không hỏi nhiều, đi ra ngoài bố trí xe ngựa.

Trên đường về, vẻ mặt Đại phu nhân vẫn rất bình tĩnh, không nói một lời, mắt lộ ra sự đau lòng và thất vọng. Tay đặt trên đùi hơi run run. Đại phu nhân như vậy khiến cho Tần Thiên cũng rất khó chịu. Trong mắt Tần Thiên, Đại phu nhân là người lạnh băng, Trà Hành một ngày có biết bao chuyện khó xử lý cũng chưa từng thấy bà như vậy bao giờ. Có thể thấy chuyện này khiến bà bị đả kích rất nhiều.

Từ khi xuyên qua đến giờ, để nói ai giúp đỡ nàng nhiều nhất thì ngoài Đại phu nhân trước mặt ra thì còn ai. Nếu không nhờ có bà, giờ nàng có lẽ còn ở trong phòng giặt đồ kia, không có ngày ngóc đầu lên được. Là phu nhân đặc biệt đề bạt, cho nàng cơ hội cũng cho nàng hi vọng với tương lai. Tuy rằng cũng nhờ có sự cố gắng của nàng nhưng nếu không được phu nhân tin tưởng thì một tiểu nha hoàn như nàng cố gắng đến mấy cũng chỉ là uổng phí.

Bà là một phu nhân đương gia, có thể đối xử với gia nô như nàng được như vậy, nàng đương nhiên không thể vì mình là nữ nhi xuyên qua mà cho rằng đó là đương nhiên.

Đối với Đại phu nhân, Tần Thiên rất biết ơn.

Tần Thiên biết giờ mình nói gì cũng không khiến bà bớt lo lắng được. Nàng lấy cây quạt ngồi bên cạnh Đại phu nhân quạt giúp bà, chỉ hi vọng chút mát mẻ có thể khiến bà thoải mái hơn.

Có lẽ động tác của Tần Thiên có chút hiệu quả, sắc mặt Đại phu nhân thoáng hòa hoãn hơn. Bà quay đầu lại nhìn Tần Thiên một cái, ánh mắt cũng ôn hòa hơn trước.

- Đứa trẻ ngoan. Đại phu nhân nhẹ nhàng nói một câu.

Rất nhanh đã về đến Trang phủ, Đại phu nhân lạnh lùng đi vào Thanh Âm viện, bảo nha hoàn mở rộng cửa lớn, bà ngồi ngay ngắn ở chính vị trong đại sảnh, hai mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa, hai bên là mười mấy gia đinh tay cầm côn lớn.

Nha hoàn trong viện đều bị cảnh này hù dọa, nhất thời hai mặt nhìn nhau, thần sắc kinh hoàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tần Thiên cùng Nguyệt Nương đứng sau Đại phu nhân. Tần Thiên định xoa bóp vai cho Đại phu nhân cho bà thoải mái hơn nhưng phát hiện cả người bà cứng đờ, rất căng thẳng.

Lúc này, Trang Tín Xuyên và Trang Tín Trung dẫn người hầu một trước một sau vào cửa. Trang Tín Xuyên đi trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng thoải máy vô cùng. Trang Tín Trung đằng sau cúi đầu, nhìn qua thấp kém hơn Trang Tín Xuyên nhiều.

Trang Tín Xuyên tiến vào nhìn thấy thế, nụ cười cương lại, vừa định nói gì thì Đại phu nhân đập mạnh xuống chiếc bàn bên cạnh, lớn tiếng quát:

- Bắt hai đứa chúng nó lại, đánh cho ta!

Vừa dứt lời, gia đinh hai bên tiến tớ, mấy người vây một, bắt đầu đánh côn lên bọn họ.

- Đại nương làm gì thế?

Trang Tín Xuyên sợ hãi kêu to, nhưng sau mấy giây, côn vụt vào mông lại hét toáng lên. Bên cạnh, Trang Tín Trung tuy đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại không nói một tiếng nào.

Nha hoàn bên cạnh sau khi hai thiếu gia vào bị Thúy Vi gọi ra ngoài, trong sảnh chỉ để Nguyệt Nương và Tần Thiên ở lại hầu hạ.

Hai tên thư đồng thấy thiếu gia nhà mình vừa vào cửa đã bị đánh thì vội chạy đi báo tin.

Trong đại sảnh.

Đại phu nhân nghe tiếng Trang Tín Xuyên kêu thảm nhưng vẫn lạnh lùng không nói gì, không hề bảo gia đinh dừng tay. Nhưng Tần Thiên đứng sau bà lại phát hiện cả người bà đang run lên.

Mông hai thiếu gia chưa lâu sau đã thấm ra máu. Trang Tín Xuyên sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, tiếng kêu càng lúc càng yếu ớt. Trang Tín Trung thì gắt gao nắm chặt tay.

Tần Thiên lần trước bị Trang Tín Xuyên sàm sỡ, nay thấy hắn bị đánh thì trong lòng cũng rất vui vẻ nhưng thấy Tam thiếu gia vốn luôn thành thật bị đánh thảm như vậy thì trong lòng lại có chút thương hại. Nhưng nàng biết Đại phu nhân đúng sai rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh bọn họ.

- Dừng tay, dừng tay hết cho ta!

Đột nhiên, Lý di nương như cơn gió tiến vào sau bà là Trần di nương lảo đảo theo sau cùng hai tỷ muội Trang Minh Lan, Trang Minh Hỉ. Cách đó không xa, Trang Tín Ngạn cũng nhận được tin, dẫn Hải Phú đến.

Lý di nương vừa vào cừa đã thấy con thê thảm như vậy thì mặt tái nhợt:

- Tín Xuyên! Tín Xuyên!

Bà hô to, theo bản năng chạy đến đẩy gia đinh:

- Dừng tay, dừng tay!

Tam di nương thì ôm mặt khóc:

- Đừng đánh, đừng đánh Trung Nhi!

Sau đó xông lên phủ phục lên người Trang Tín Trung. Gia đinh chưa kịp dừng tay, côn đánh lên người Tam di nương, bà kêu thảm một tiếng.

- Mẫu thân! Mẫu thân!

Trang Tín Trung vẫn không lên tiếng thấy mẫu thân bị đánh thì không nhịn được kêu lớn:

- Di nương đừng lo cho con. Minh Lan, Minh Lan, mau kéo di nương ra!

Trang Minh Lan trời sinh nhát gan chỉ biết khóc, sợ tới mức không dám làm gì.

Đại phu nhân nhìn thế bỗng nhiên nói:

- Người đâu, kéo Nhị phu nhân và Trần di nương ra!

Bà ra lệnh một tiếng đã có gia đinh tiến lên kéo Lý di nương và Trần di nương sang một bên khiến hai người không thể ngăn cản được nữa.

Lý di nương không lay chuyển được gia đinh thì quay đầu nhìn Đại phu nhân kêu:

- Giang Hoa Anh, người đàn bà ác độc nhà ngươi, nếu con ta có mệnh hệ gì, ta nhất định liều mạng với ngươi. Giang Hoa Anh thả con ta ra. Giang Hoa Anh!

Tam di nương thì vội quỳ xuống, không ngừng dập đầu đến mức kêu thành tiếp:

- Phu nhân, ta dập đầu với người, ngàn sai vạn sai đều là do ta, xin người thả Tín Trung... phu nhân ta van xin người, phu nhân, đánh nữa nó sẽ chết đó, phu nhân...

Tam di nương quỳ rạp dưới đất khóc rống lên. Trang Minh Lan cũng quỳ dưới đất mà khóc:

- Đại nương, đừng đánh ca ca nữa!

Nhưng Đại phu nhân chỉ nhìn hai người Trang Tín Xuyên, mặt tái mét mà thờ ơ.

Trang Tín Ngạn một bên nhất thời không hiểu tình huống nhưng biết mẫu thân tuyệt đối không sai. Hắn lặng lẽ đi đến bên mẫu thân, nhìn những người đó. Như vậy là có thể nhìn hiểu bọn họ nói gì.

Lúc này, Trang Minh Hỉ ở bên Lý di nương bỗng nhiên lên tiếng, mắt trợn trừng nhìn Đại phu nhân lớn tiếng nói:

- Đại phu nhân, tuy người đứng đầu Trang phủ có thể sử dụng gia pháp nhưng mọi chuyện phải có chữ lý. Sao đại nương có thể không phân biệt tốt xấu mà đánh người. Làm như vậy sao khiến chúng ta khâm phục được?

Đại phu nhân nghe xong lời ấy vươn tay ý bảo bọn gia đinh ngừng tay. Sau đó bà chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Trang Minh Hỉ, mắt đục đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch.

- Được, các ngươi muốn lý lẽ, ta nói lý cho các ngươi. Các ngươi muốn tâm phục khẩu phục, ta cho các ngươi tâm phục khẩu phục!

Bà nhấn mạnh từng chữ, âm điệu không cao nhưng vô cùng sắc bén, tựa như thiên quân vạn mã.

Mục lục
Ngày đăng: 22/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục