Gửi bài:

Chương 72 - Đứa trẻ không tự nhiên

Bốn chiếc xe ngựa của Trang phủ đi đến Thịnh Thế Trà Hành, xe ngựa đẹp đẽ quý giá, nô tỳ thành đàn khiến mọi người nhìn theo hâm mộ.

Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn ngồi trong một chiếc xe ngựa. Trong đầu Trang Tín Ngạn chỉ nghĩ đến cảnh khi nãy Trang Tín Xuyên nhìn Tần Thiên bằng ánh mắt mê đắm, điều này lại làm cho hắn nhớ tới cảnh trước đó trong hoa viên hắn đã thấy Tần Thiên và Trang Tín Xuyên dây dưa. Lại nghĩ đến nhiều năm về trước, trong hoa viên, hắn đã nhìn thấy một cảnh khó coi.

Nàng rốt cuộc có quan hệ gì với Tín Xuyên? Nàng thật sự đáng để mẫu thân tin tưởng như vậy?

Vẻ mặt Trang Tín Ngạn bình tĩnh, không nhìn tới Tần Thiên ngồi một bên, chỉ nhìn chằm chằm về phía cửa xe, xuyên qua rèm cửa mà nhìn ra bên ngoài.

Vốn dĩ, hắn đã dần dần chấp nhận việc Tần Thiên trở thành nha hoàn bên người. Nha đầu này tuy có hơi cổ quái nhưng làm việc cũng cẩn thận. Hắn nghĩ chỉ cần mình không cho nàng hi vọng, như đối xử với Thu Lan thì tin nàng và mẫu thân sẽ chẳng thể làm gì. Chờ qua hai năm, nàng lớn dần thì để mẫu thân gả nàng đi.

Nhưng cảnh khi nãy lại khiến lòng hắn như có cái gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.

Nhưng lúc trước Thu Lan và nhị phòng câu kết làm bậy hắn cũng không cảm thấy như vậy. Nhất thời cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính vì vậy mới khiến hắn càng tâm phiền ý loạn.

Tần Thiên ngồi một bên nào biết tâm tình hắn lúc này dập dềnh như sóng. Nàng lấy trong chiếc túi bên người ra một quyển sổ nhỏ đóng từ mấy hôm trước và một chiếc bút than đưa tới trước mặt Trang Tín Ngạn.

Sổ nhỏ bằng bàn tay, dễ dàng mang theo. Còn bút than là Tần Thiên tìm trong phòng chế trà. Nàng tìm trong đống than củi rất lâu mới tìm được những viên than dễ viết, sau đó mài nhỏ thành ngòi bút, giống như bút chì vậy, lại dùng khăn bao quanh để không làm dơ tay

Tần Thiên thấy hắn mỗi lần giao tiếp với người đều phải mang văn phòng tứ bảo rất phiền phức đâm ra mọi người cũng không muốn giao tiếp với hắn khiến tính cách hắn lại càng quái gở, càng quái gở lại càng không ai để ý tới hắn, bởi vậy tạo thành vòng luẩn quẩn. Có đôi khi ở bên nhìn hắn bị mọi người xa lánh mà khiến nàng cũng rất thương cảm. Thân là nha hoàn của hắn, hơn nữa phu nhân luôn đối tốt với nàng nên nàng mới tốn nhiều tâm tư như vậy.

Trang Tín Ngạn quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, sắc mặt thật không ổn.

Tần Thiên đã quen với vẻ mặt này của hắn, biết đây là tính cách của hắn nên cũng không để ý. Thấy hắn không hiểu thì cầm bút than viết chữ lên quyển sổ để làm mẫu cho hắn.

- Đây là sổ ghi chép ta làm cho thiếu gia. Về sau thiếu gia muốn nói chuyện với ai thì sẽ không cần chuẩn bị văn phòng tứ bảo, dùng cái này vừa nhanh vừa tiện.

Cho hắn nhìn rồi lại xé trang giấy này đi, ý bảo hắn viết xong rồi xé giấy vứt đi là được, rất tiện.

Sau đó cười đưa đến trước mặt hắn.

Trang Tín Ngạn nhìn nhìn quyển sổ nhỏ trên tay nàng lại nhìn nụ cười sáng lạn của nàng, lòng đột nhiên mềm nhũn. Nhưng lại nghĩ đến Trang Tín Xuyên, lòng lại khó chịu, buồn bực mà lạnh lùng đẩy tay nàng ra. Nhưng không ngờ Tần Thiên không đề phòng, giấy bút trong tay nàng đều bị hắn gạt rơi xuống.

Hai người đều ngẩn ra.

- Sao lại làm thế?

Tần Thiên như bị hắt chậu nước lạnh, rất mất hứng.

- Ta làm mất thật nhiều thời gian...

Nàng lẩm bẩm, cúi người nhặt giấy bút lên, vẫn may chưa bị hỏng.

Thấy rõ lời nàng nói, Trang Tín Ngạn cũng có chút hối hận, nhưng tính cách lạnh lùng, không dễ biểu đạt thái độ khiến hắn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, lại càng không thể xin lỗi được. Thấy nàng ngẩng đầu nhìn lại thì vội nghiêm mặt không nhìn nàng, dùng vẻ lạnh lùng che dấu nội tâm của mình.

Tần Thiên thấy hắn vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, trong lòng vừa tức vừa giận, nàng vỗ vỗ tờ giấy bị bẩn, lẩm bẩm:

- Đúng là đứa trẻ kì quái. Thôi đi, nể tình ngươi khác người bình thường mà tỷ không so đo với ngươi. Nếu ngay cả ta cũng không để ý đến ngươi thì ngươi ở phòng chế trà đúng là người vô hình rồi.

Tần Thiên vốn không phải người lòng dạ hẹp hòi, nghĩ như vậy cũng thấy bình thường lại. Nàng cất quyển sổ nhỏ vào túi. Trang Tín Ngạn quay lại, lén nhìn cái túi của nàng một cái. Trong lòng có chút buồn bã, mất mát, cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

Rất nhanh đã đến phòng chế trà.

Bởi vì hôm nay tới trễ một chút, đám công nhân đã làm việc bận rộn từ bao giờ. Nhìn thấy Trang Tín Ngạn và Trang Tín Trung đi vào đều ngừng tay, chào hỏi hai vị thiếu gia.

Trang Tín Ngạn lạnh lùng không để ý, lập tức đi vào phòng sao trà. Đám công nhân đều đã quen mà cũng chẳng mong hắn sẽ đáp lại. Nhưng Trang Tín Trung tính cách hồn hậu lại thân thiết với đám công nhân hơn một chút mà chào lại. Công nhân đối với Tín Trung cũng có vẻ nhiệt tình hơn.

Tần Thiên cũng cười chào hỏi, sau đó lại thấy Trang Tín Ngạn không biết xoay người lại từ bao giờ, nhìn cảnh Trang Tín Trung và đám công nhân vui vẻ. Khuôn mặt tuy rằng lạnh lùng nhưng hai mắt lại có sự cô đơn.

Tần Thiên từng đọc trong một quyển sách, thật ra người câm điếc rất mong có thể giao tiếp cùng mọi người, càng mong những người đó chấp nhận mình. Nhưng vì bị khinh bỉ đã lâu nên bị tổn thương mới theo bản năng mà ngăn cách chính mình lại. Đây là bản năng tự bảo vệ, tránh cho mình càng bị tổn thương.

Tần Thiên nhẹ nhàng thở dài, nghĩ thầm, kỳ thật cũng là đứa trẻ đáng thương. Vì thế chuyện buồn bực khi nãy cũng tan thành mây khói .

Cảm giác được ánh mắt của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn vội quay đầu đi vào như sợ bị nàng phát hiện ra điều gì đó.

Lúc này Trang Tín Trung đi đến bên Tần Thiên, đưa cho nàng chiếc bình sứ hoa xanh nói:

- Ta thấy tay đại ca hình như bị bỏng, lần trước Tuyết liên sinh cơ cao đại nương cho ta cũng rất tốt với vết bỏng, vẫn còn khá nhiều đây, ngươi đưa cho đại ca dùng đi.

Tần Thiên nhìn hắn cười nói:

- Sao ngươi không tự đưa cho hắn.

Trang Tín Trung sờ sờ đầu, cười ngây ngô nói:

- Không biết vì sao, ta cứ nhìn thấy đại ca là có chút sợ hãi, không nói được gì.

Sóng mắt mắt Tần Thiên lưu chuyển, nàng cười lấy ra quyển sổ trong túi và chiếc bút than, đưa cho Trang Tín Trung, nói với hắn:

- Đi theo ta.

Tuy rằng Tần Thiên là nha hoàn, nhưng bởi vì nàng là người đại nương tín nhiệm lại là tỷ muội của thê tử cho nên Trang Tín Trung không hề tỏ vẻ gì trước mặt nàng, ngược lại có đôi khi còn rất nghe lời nàng.

Tần Thiên bảo hắn đi hắn cũng không nghĩ nhiều mà đi.

Trong phòng sao trà, Trang Tín Ngạn đang được Hải Phú giúp đỡ thắt tạp dề. Thấy hai người bọn họ tiến vào, vẻ mặt không chút thay đổi mà nhìn qua một cái.

Đã thấy Tần Thiên nói với Trang Tín Trung:

- Tam thiếu gia tự viết cho Đại thiếu gia đi.

- Chữ ta rất xấu.

- Có gì đâu, có thể xấu bằng ta sao? Giờ cũng không phải bảo ngươi biểu diễn thư pháp, chỉ cần có thể làm cho Đại thiếu gia hiểu ý của ngươi là được rồi.

- Vạn nhất ta chưa viết xong hắn đã mất kiên nhẫn thì làm sao?

- Ta hỏi ngươi rốt cuộc ngươi sợ cái gì? Hắn là ca ca của ngươi, cũng chẳng phải hổ dữ, có thể ăn tươi nuốt sống ngươi sao? Ngươi không thử làm sao mà biết hắn sẽ mất kiên nhẫn.

Trang Tín Ngạn không khỏi nhíu mày, làm cái quỷ gì.

Bên kia, Tần Thiên đẩy Trang Tín Trung đi, Trang Tín Trung cầm quyển sổ run run đi đến bên Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay Trang Tín Trung, nhíu mày. Đay chẳng phải là sổ Tần Thiên làm cho hắn sao? Sao lại đến tay Tín Trung?

Sắc mặt nhìn Tín Trung cũng dần khó coi.

Trang Tín Trung dưới cái nhìn của hắn mà không dám ngẩng đầu, vội vàng viết mấy hàng chữ xiêu vẹo: "Đại ca, đây là Tuyết liên sinh cơ cao, rất tốt với nốt bỏng của ngươi". Sau đó đưa bình cao qua.

Hắn ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, trong mắt có chút bất an, có chút chờ mong, thấy hắn mãi không cầm lấy bình cao thì lưng bất tri bất giác toát mồ hôi.

Trang Tín Ngạn nhìn hắn một hồi, lúc này mới nhận lấy bình cao. Bình sứ thanh hoa còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hắn khiến lòng Trang Tín Ngạn cũng có chút ấm áp.

Sắc mặt hắn hòa hoãn lại, rồi đón lấy chiếc bút trong tay Trang Tín Trung, viết xuống hai chữ: "Cảm ơn"

Nhìn hai chữ này, Trang Tín Trung mỉm cười, bỗng nhiên lại có chút ngượng ngùng.

Trang Tín Ngạn quay người lại, lén nhét quyển sổ nhỏ vào trong lòng. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng Trang Tín Trung ở bên lại thấy gần gũi với đại ca hơn không ít, trong lòng rất vui mừng.

Tần Thiên ở bên cạnh thấy như vậy cũng rất vui vẻ. Trang Tín Ngạn sẽ không chủ động tiếp cận người khác, chỉ có cách để cho người khác chủ động tiếp cận hắn thì mới có thể làm cho bọn họ quen thuộc lẫn nhau.

Có đôi khi, bước đi đầu tiên còn dễ dàng hơn trong tưởng tượng nhiều.

Phùng sư phụ tiến vào gọi Trang Tín Trung ra ngoài. Trang Tín Trung đi rồi, Tần Thiên đi đến bên Trang Tín Ngạn.

Trang Tín Ngạn cảm giác được nhưng lại làm bộ như không thèm để ý.

Công nhân Đại Hải đi vào đặt một túi lá trà ở bên Trang Tín Ngạn rồi nói với Tần Thiên:

- Tần Thiên, ngươi nói với Đại thiếu gia, chỗ này có 50 cân trà, hôm nay nhất định phải sao cho xong.

Tần Thiên lập tức gọi hắn lại.

- Đợi đã.

Nói xong lấy trong túi một quyển sổ nhỏ, vì để tiện giao tiếp mà loại sổ này không chỉ làm một quyển.

Nàng nhanh chóng viết xuống vở: "Đại Hải nhờ thiếu gia sao xong 50 cân trà trong hôm nay".

Đưa cho hắn xem, lại chỉ về phía Đại Hải. Trang Tín Ngạn quay đầu lại nhìn Đại Hải một cái, hơi gật đầu. Phản ứng này khiến Đại Hải sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Phải biết rằng bình thường Đại thiếu gia hiếm khi liếc mắt nhìn ai.

Đại Hải nhìn Trang Tín Ngạn cười ngây ngô, kích động đến nỗi cứ chà chà tay. Trang Tín Ngạn quay đầu, khóe miệng khẽ giật giật.

Lúc này, Từ chưởng quầy bỗng nhiên dẫn vài người ăn mặc hoa lệ đi vào phòng chế trà

- Phùng sư phụ! Phùng sư phụ!

Từ chưởng quỹ nhìn quanh, lớn tiếng gọi.

Phùng sư phụ đáp lời đi ra, nhìn Từ chưởng quầy lại nhìn người sau ông mà hỏi:

- Có chuyện gì vậy đại chưởng quỹ?

Đám công nhân rỗi rãi cũng đều ra ngoài xem mà Tần Thiên cũng là một trong số đó.

Nàng thấy Từ chưởng quầy nghiêng người, chỉ vào mấy người phía sau nói:

- Vị Tạ công tử này là khách quen của Trà Hành chúng ta. Hôm nay hắn có vị bằng hữu muốn nhờ Phùng sư phụ giúp một việc.

Sau đó, một nam nhân cao lớn khôi ngô đi ra. Hắn mặt trường bào màu xanh lá cây thêu hoa văn bằng chỉ kim tuyến màu bạc, dưới ánh mặt trời mà lóe sáng. Khuôn mặt hắn anh khí bừng bùng, đúng là phong thái chói mắt.

Hắn nhìn Phùng sư phụ chắp tay thi lễ, ngữ khí khiêm tốn:

- Bằng hữu của tại hạ hái được trong núi một ít trà ngon, không kịp mang về nhà chế biến, sợ lá trà để lâu sẽ không còn ngon nên xin nhờ Phùng sư phụ chế biến hộ.

Nói xong, ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Thiên đứng trong đám người thì hơi kinh ngạc rồi lại cười cười đầy ý vị. Hàm răng trắng như tuyết lóe sáng dưới ánh nắng, hòa lẫn với ánh mắt của hắn.

Mục lục
Ngày đăng: 05/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục