Gửi bài:

Chương 67

Chuyện bị Lý di nương đặt bẫy tuy đã qua nhưng có một việc Tần Thiên vẫn nghĩ mãi không ra. Đó chính là hận ý không thể giấu của Linh Nhi với mình. Nhưng trong trí nhớ của Tần Thiên, mình và nàng ngoài chuyện giặt quần áo cũng chẳng gặp nhau. Chuyện đó cũng xong xuôi êm đẹp, không đến mức khiến nàng hận mình như vậy. Nhất định là còn có nguyên nhân mà mình không biết.

Người ta vẫn nói: không có lòng hại người nhưng không thể không phòng người. Thế nào cũng phải làm rõ chuyện này mới được. Nếu không... Tần Thiên có dự cảm, sự oán hận này nhất định sẽ gây phiền phức lớn cho mình.

Hôm nay Linh nhi bên ngoài nghe lén, hơn nữa vẻ mặt phẫn hận như vậy chẳng nhẽ quả thực là liên quan đến Trang Tín Xuyên?

Lúc này, Tần Thiên tỏ vẻ thoải mái bỏ đi, để Linh Nhi không đề phòng rồi lại lén lút quay về, xem xem có thể nhìn ra huyền cơ.

Tần Thiên nấp ở sau khóm trà, vừa không bị người bên trong để ý mà người ngoài dù đi qua không cẩn thận cũng sẽ không phát hiện.

Nàng lén nhìn vào trong đã thấy Linh Nhi thay đổi vẻ mặt tươi cười đầy tình ý, ngây thơ đi đến bên Trang Tín Xuyên, dịu dàng nói:

- Thỉnh an Nhị thiếu gia.

Trang Tín Xuyên thấy xung quanh không có ai thì kéo nàng vào lòng, nâng cằm nàng lên cười nói:

- Linh Nhi, sao hôm nay lại đến đây, có nhớ ta không?

- Biết rồi còn hỏi!

Linh Nhi rúc vào lòng Trang Tín Xuyên, vừa lấy tay vẽ vòng vòng lên ngực hắn vừa liếc mắt đưa tình, dùng giọng nói điệu đà chảy mỡ nói:

- Lý di nương sợ thiếu gia ở đây ăn không ngon nên mới sai người đưa cơm đến. Người ta muốn gặp thiếu gia, cố ý giành lấy công việc này. Giữa trưa nắng như vậy mà người ta cũng không để ý đó.

Trang Tín Xuyên cúi đầu hôn nàng mấy cái:

- Linh Nhi ngoan, rồi thiếu gia sẽ mua son cho ngươi, cho ngươi càng đáng yêu, xinh đẹp.

Nụ cười của Linh Nhi đột nhiên cứng lại khẽ nói:

- Thiếu gia quá bất công. Tần Thiên chẳng làm gì mà ngươi cho nàng vòng cổ châu báu, Linh Nhi chân thành lại chỉ có son.

Mặt Trang Tín Xuyên trầm xuống, đẩy nàng ra, lạnh lùng nói:

- Ngươi đã nghe thấy?

Hắn vỗ vỗ quần áo của mình:

- Bỏ hộp đồ ăn đó, ngươi về đi.

Nói xong xoay người đi sang chỗ khác.

Linh Nhi khó chịu bước lên:

- Thiếu gia, ngươi đã nói với Lý di nương là muốn Linh Nhi, Linh Nhi đã là người của thiếu gia, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nếu thiếu gia không mở lời chỉ sợ Lý di nương sẽ tùy tiện gả Linh Nhi đi.

- Chuyện này bổn thiếu gia đã có suy nghĩ rồi. Giọng Trang Tín Xuyên càng lạnh.

Linh Nhi thấy vậy, trong lòng càng bực bội nói:

- Thiếu gia có phải là có Tần Thiên nên không thích Linh Nhi nữa?

Trang Tín Xuyên xoay người, dương tay tát Linh Nhi:

- Đồ hạ lưu, ngươi cũng không nghĩ lại thân phận của mình đi. Chẳng qua chỉ là một tiện tỳ, bổn thiếu gia muốn ngươi là coi trọng ngươi. Bổn thiếu gia thích ai, không thích ai, ngươi quản được sao? Ngươi ngoan ngoãn câm miệng nghe lời có lẽ bổn thiếu gia có thể sĩ phòng ngươi nhưng nếu ngươi còn dám léo nhéo quản chuyện của bổn thiếu gia thì bổn thiếu gia bán ngươi cho kĩ viện đó. Muốn đàn ông thì đến đó đi, có nhiều đàn ông lắm.

Sau đó quát lớn:

- Còn không cút đi cho ta!

Linh Nhi bụm mặt, nước mắt tràn mi, khóc chạy ra ngoài.

Trong viện Trang Tín Xuyên hừ lạnh một tiếng, xách hộp đồ ăn rồi đi ra ngoài.

Mãi cho đến lúc hai người đều đi xa Tần Thiên mới đi ra.

Thì ra là vậy, mình đúng là bị tai bay vạ gió. Sau đó lại cắn răng, thầm hận đều là tại tên cặn bã Trang Tín Xuyên này mà khiến nàng gặp phiền toái!

Xem ra về sau mình phải cẩn thận với Linh Nhi mới được...

Thời gian tiếp đó lại tiếp tục sao chè. Tần Thiên phát hiện, Trang Tín Ngạn tuy rằng không hòa đồng nhưng lúc làm việc vẫn rất cẩn thận. Cả ngày đều sao chè hết mẻ này đến mẻ khác, dần dần thủ pháp cũng linh hoạt lên nhiều. Người ngoài thấy một thiếu gia mà làm việc chăm chỉ như vậy cũng rất ngạc nhiên.

Trang Tín Trung thì hơi chậm hơn. Trước kia hắn chưa bao giờ làm chuyện này, lúc làm thì có hơi luống cuống, không chỉ làm hỏng trà mà còn bị bỏng tay. Nhưng cũng may trà cho bọn họ luyện tập đều là những loại trà không đáng tiền, cũng không tổn thất gì nhiều. Mà Trang Tín Xuyên vẫn phải chuyển trà.

Mãi đến khi mặt trời xuống núi thì mới xong một ngày làm việc.

Ba vị thiếu gia đều có chút mệt mỏi không chịu nổi nhất là Trang Tín Xuyên, mệt như muốn chết, nói cũng không nói nổi một câu.

Lúc trở về Thanh Tùng viện đã thấy Thu Lan cùng Thái Hà, Thanh Liễu và mấy tiểu nha hoàn đang nói chuyện phiếm trong sân, dường như rất hăng say. Thấy Đại thiếu gia và Tần Thiên trở về thì vội im miệng.

Đại nha hoàn Bích Liên sai người bưng nước, pha trà.

Thái Hà cùng Thu Lan pha trà tiến vào, đi sau là mấy tiểu nha hoàn bưng chậu nước và khăn mặt đi vào.

Đại thiếu gia vào phòng, bởi vì Tần Thiên cũng phải rửa mặt, chải đầu, nghỉ ngơi, cho nên Bích Liên bưng trà đi vào. Lúc này, Thái Hà nhìn Thu Lan bên cạnh một cái, cười nói với Tần Thiên:

- Tần Thiên, vừa rồi Thu Lan còn nói thiếu gia có nhiều quy củ, sợ ngươi vừa đến không chăm sóc tốt cho thiếu gia được.

Mặt Thu Lan đỏ bừng, nhìn Thái Hà tức giận:

- Thái Hà, ngươi... sao dám nói vậy...

Mấy tiểu nha hoàn bên cạnh đều cười.

Thái Hà đón lấy chậu đồng trong tay một tiểu nha hoàn, đặt lên bàn cười tủm tỉm nhìn Thu Lan một cái:

- Sao không thể nói? Bàn về việc hầu hạ thiếu gia thì có ai có kinh nghiệm bằng Thu Lan ngươi. Nói ra cũng tốt, để cho Tần Thiên thỉnh giáo ngươi một chút để hầu hạ thiếu gia cho chu đáo.

Thái Hà là nha hoàn thứ hai mà Tần Thiên từng thấy đã cãi nhau với Thu Lan, xem ra hai người bất hòa cũng không phải một ngày hai ngày.

- Ta... ta chỉ là... tiện miệng nói thế...

Thu Lan hôm qua mới bị Tần Thiên đánh phủ đầu, biết nàng lợi hại nhưng vì trong lòng buồn bực mới không quản được miệng mình. Không ngờ lại thành kết quả này, lập tức chột dạ nhìn Tần Thiên, mặt lúc trắng lúc hồng.

Thái Hà nhìn khuôn mặt kích động của Thu Lan mà cười.

Nhìn thần sắc mọi người Tần Thiên lập tức hiểu chuyện. Đại khái là Thu Lan khó chịu với việc mình thay thế vị trí của nàng, nói lời oán giận trước mặt người khác. Nhưng lại bị Thái Hà bán đứng, Thái Hà là muốn khiến mình và Thu Lan bất hòa, mượn tay mình mà trừng trị Thu Lan để xả giận cho nàng. Nàng biết mình hoàn toàn có năng lực này.

Chỗ nào có người thì có tranh chấp. Những lời này đúng là không sai chút nào.

Nhưng nàng cũng không có hứng thú làm vũ khí trong tay người khác, càng không vì chút việc nhỏ này mà so đo ai cả. Vì loại chuyện này mà lục đục thì quá vô nghĩa .

Đang lúc mọi người chờ xem kịch vui, còn Thu Lan thì vô cùng hối hận thì Tần Thiên lại mỉm cười đến trước mặt nàng:

- Ngươi nói đúng, ngươi hầu hạ thiếu gia thời gian dài, ta hẳn là nên hỏi ngươi nhiều chuyện. Về sau có chỗ ta không rõ có thể tới tìm ngươi không?

- A!

Thu Lan vốn đang hoảng sợ nghe vậy mà sửng sốt. Thái Hà và đám tiểu nha hoàn ở bên cũng bất ngờ.

Thu Lan nhìn Tần Thiên, không biết nàng là thật lòng hay là giả ý.

Tần Thiên cũng không buồn giải thích. Nàng nói theo lòng mình, tin hay không tùy nàng. Nàng lại quay đầu lại nhìn Thái Hà một cái, cười như không cười.

Thái Hà nhất thời cảm giác như bị người nhìn thấu, trong lòng cả kinh vội cúi đầu.

- Đứng đây làm gì, hầu hạ thiếu gia rửa mặt rồi còn phải đến chỗ Đại phu nhân nữa!

Bích Liên bỗng nhiên quát.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy Bích Liên và Đại thiếu gia đã thay áo choàng màu bạc đứng ở cửa, cũng không biết đứng đã được bao lâu. Nhưng ai cũng biết Trang Tín Ngạn không nghe được nên cũng không lo lắng, ai ấy bắt đầu xoay người làm việc của mình.

Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn Tần Thiên một cái.

Hầu hạ Trang Tín Ngạn rửa mặt xong, Tần Thiên và Hải Phú đi theo Trang Tín Ngạn đến Thanh Âm viện.

Trang Tín Ngạn và Đại phu nhân cùng ăn cơm chiều. Hai mẹ con lại đóng cửa phòng trao đổi một hồi. Lúc đi, Đại phu nhân gọi Tần Thiên vào, hỏi về tình huống cả ngày hôm nay của Đại thiếu gia, Tần Thiên nhất nhất trả lời.

- Phu nhân, có một số điều ta không biết có nên nói hay không!

Tần Thiên nhìn thoáng qua Trang Tín Ngạn ngồi bên, vẻ mặt do dự nói với Đại phu nhân.

Đại phu nhân giật mình, buông chung trà trong tay nói:

- Chuyện gì, ngươi nói đi.

Lúc này, Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn ngồi cùng nhau, ở giữa là chiếc bàn khắc hoa mai. Trang Tín Ngạn thấy thế cũng nhìn về phía Tần Thiên, thấy đôi mắt đen láy của Tần Thiên lưu chuyển, má lúm lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt tinh quái thì trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Hai mắt nhìn chằm chằm Tần Thiên.

Tần Thiên tuy cảm nhận được ánh mắt của hắn nhưng cũng không để ý. Nàng tiến lên mấy bước, đi đến bên Đại phu nhân, cúi người nhẹ nhàng nới với Đại phu nhân:

- Đại phu nhân, hôm qua Đại thiếu gia đi tiểu đêm 8,9 lần... Ở gần nhà đại bá ta cũng có một đồ tể bị như vậy, cả đêm đi tiểu rất nhiều. Lúc bắt đầu không để ý nhưng sau mời đại phu xem bệnh mới biết là thận có bệnh...

Đại phu nhân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng, Tần Thiên vội nói:

- Phu nhân, ta không có ý rủa thiếu gia, ta chỉ là thấy thiếu gia đi tiểu đêm nhiều, sợ có vấn đề gì...

Nói xong, thành thật nhìn Đại phu nhân.

Buồn cười, ban ngày nàng mệt mỏi như vậy, tối lại bị hắn hành, mạng nàng có còn cần nữa hay không? Chịu thiệt một lần là được rồi nhưng không có chuyện để bị hành hạ qua ngày được. Nàng không có bị cuồng ngược.

Giờ nàng cũng không có nửa điểm oán giận, chỉ là rất "lo lắng" cho thân thể của chủ nhân, không phải chuyện nha hoàn phải làm sao?

Giờ bị Đại phu nhân biết xem hắn có dám làm thế nữa không.

Đại phu nhân trong lòng cả kinh, vội quay đầu nhìn con. Trang Tín Ngạn đương nhiên thấy những gì Tần Thiên nói, không khỏi sợ mẫu thân lo lắng, vội vàng khẽ lắc đầu phủ nhận.

Đồng thời, cảm giác nghẹn uất xông lên não khiến khí huyết hắn bốc lên.

Nàng dám nói thận hắn không tốt? Tuy rằng chưa hiểu hết sự đời nhưng đọc nhiều sách vở hắn cũng hiểu thận không tốt với một nam nhân mà nói có ảnh hưởng gì. Nàng dám nghĩ như vậy, còn dám nói trước mặt mẫu thân.

Thật sự là...... Đáng giận!

Nhưng chỉ có thể buồn bực mà không thể trách cứ vì nàng cũng là vì có "ý tốt".

Tay Trang Tín Ngạn đặt trên đùi nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, chỉ cảm thấy chưa từng uất nghẹn như vậy bao giờ. Hắn dùng hết sức mới cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh được.

Đại phu nhân nhìn khuôn mặt xanh mét của con lại nhìn Tần Thiên mỉm cười thì bỗng hiểu xảy ra chuyện gì. Bà nghĩ mấy lần, không nhịn được cười lớn vui vẻ.

Mục lục
Ngày đăng: 05/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục