Gửi bài:

Chương 37 - Bị đùa

Hôm đó trên đường về, Đại phu nhân kêu Tần Thiên lên xe ngựa.

Trên xe, Đại phu nhân ngồi sau chiếc bàn gỗ lim nhỏ, Nguyệt Nương quỳ gối ngồi sau bóp vai cho bà. Tần Thiên ngồi ở bên kia bàn.

Ánh hoàng hôn chiếu vào xe theo khe hở của rèm trúc khiến bên trong thật rực rỡ.

Từ sau khi lên xe, Đại phu nhân vẫn híp mắt lại như đang rất hưởng thụ Nguyệt Nương xoa bóp, chưa nói câu gì. Tần Thiên cũng chỉ đành ngồi nghiêm chỉnh, không rên một tiếng.

Cũng không biết qua bao lâu, Đại phu nhân mới mở mắt ra, nhìn Tần Thiên, chậm rãi nói:

- Chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà ngươi có thể làm được như thế có thể thấy ngươi mất không ít tâm sức.

Tần Thiên cười cười:

- Đa tạ phu nhân chịu cho con cơ hội.

- Cũng vì ngươi có cố gắng.

Nguyệt Nương vừa xoa bóp cho Đại phu nhân vừa cười nói với phu nhân:

- Phu nhân, ta nghe Trương ma ma nói, mỗi đêm Tần Thiên đọc sách đến hết giờ Tý, sáng dậy từ giờ Mẹo. Cũng khó cho nàng tuổi trẻ mà đã có tinh thần.

Đại phu nhân nhìn Tần Thiên mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi.

- Từ mai trở đi, ngươi không cần làm việc ở đại đường nữa, ta sẽ xếp việc cho ngươi.

Đại phu nhân lại nói.

- Phu nhân, không cần Tần Thiên tiếp đón khách nhân sao?

Tần Thiên mở to hai mắt.

Đại phu nhân vốn là người nghiêm túc nhưng nhìn Tần Thiên trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng hồng, lông mi dài, nhìn qua đáng yêu như con mèo nhỏ thì nhất thời không nhịn được mà đùa giỡn:

- Sao thế, ngươi định cả đời ở đại sảnh tiếp khách?

- Không phải vậy...

Tần Thiên híp mắt cười, má lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra:

- Phu nhân bảo Tần Thiên làm gì thì Tần Thiên làm cái đó. Đi theo làm tùy tùng cũng không chối từ.

Vừa nói vừa vỗ ngực, bộ dáng rất hài hước.

Ở chung với Đại phu nhân một thời gian, Tần Thiên đã biết Đại phu nhân thật là là người ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần lúc Đại phu nhân tâm tình thoải mái, Tần Thiên lại không nhịn được mà nghịch ngợm trước mặt bà, đùa cho bà cười. Không hiểu vì sao Tần Thiên rất thích cảm giác này.

Đại phu nhân nhìn bộ dạng của Tần Thiên mà cười vui vẻ, chỉ vào Tần Thiên, quay đầu nhìn Nguyệt Nương cười nói:

- Ngươi xem xem, ngươi xem xem, thế mà trước kia ta còn nói với ngươi đó là đứa trẻ thành thật. Giờ đúng là hiện nguyên hình rồi.

Tần Thiên bĩu môi, như là rất tủi thân:

- Phu nhân, Tần Thiên rất thành thật...

Bộ dáng đáng yêu đó lại khiến Đại phu nhân bật cười, bà cùng Nguyệt Nương cười rộ lên.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng khóc vang lên. Đại phu nhân xoay người vén rèm xe, phía trước ồn ào lộn xộn, sai nha đang trói một đám nam nữ từ một tòa nhà đi ra.

Đại phu nhân nhìn nhìn tòa nhà lớn kia nhất thời cả kinh:

- Đó không phải là phủ của Trương lão bản sao? Xảy ra chuyện gì? Mau dừng xe.

Xe dừng lại, Tần Thiên tiện miệng nói:

- Phu nhân, để con xuống nhìn xem.

Đại phu nhân giữ nàng lại:

- Bên ngoài lộn xộn, nữ tử như ngươi ra ngoài không an toàn, ta phái người khác qua xem.

Nói xong bà bảo Nguyệt Nương dặn gã nô tài theo sau qua hỏi thăm.

Tần Thiên nhân cơ hội này vén rèm xe nhìn ra đã thấy bên ngoài hơn trăm người bị trói, mấy người ở đầu còn bị gông xiềng nhìn có vẻ như là chủ nhà, phía sau hẳn là gia nô. Một hàng dài, nam nữ tách ra, nam bị thương, phụ nữ ôm trẻ con khóc vang trời. Một số người già đi không nổi lại bị sai nha giơ roi lên đánh. Tiếng kêu từng đợt, trông thật kinh hãi.

Tần Thiên lớn như vậy đây là lần đầu tiên thấy thảm cảnh như vậy, tim đập thật nhanh.

Chỉ chốc lát, gã sai vặt hỏi thăm trở về, đứng trước xe đáp lời:

- Nghe nói là chủ nhân Trương gia phạm trọng tội, nam nhân trong phủ từ 5 tuổi trở lên, 60 tuổi trở xuống đều bị chém. Nữ nhân đều bị sung làm doanh kỹ (kỹ nữ trong quân đội), ngay cả trẻ con cũng vậy...

Tên nô tài kia kể lại tình hình một lần, giọng nói hơi run run, hiển nhiên cũng bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

- A...

Sắc mặt Đại phu nhân hơi biến khẽ kêu.

Nguyệt Nương thấy sắc mặt Đại phu nhân không tốt thì vội gọi lão Mã đánh xe ngựa.

- Trương gia lúc trước cũng là nhà đại phú nổi danh Dương thành, cũng từng vinh hoa phú quý, không ngờ chỉ trong một chốc lát mà cửa nhà tan nát.

Đại phu nhân sắc mặt tái nhợt, vô cùng thổn thức.

Nguyệt Nương nói:

- Ai bảo Trương thiếu gia ham mê cờ bạc mà cấu kết với bọn xấu làm việc ác...

- Một mình Trương thiếu gia phạm tội mà lại khiến mấy trăm mạng người liên lụy, làm điều xấu... làm điều xấu...

Đại phu nhân thở dài.

Tần Thiên nhìn về phía Đại phu nhân, lúc này trên mặt bà lộ vẻ thương xót chân thật. Tuy rằng sớm biết Đại phu nhân luôn đối tốt với người hầu nhưng đến lúc này Tần Thiên mới thực sự hiểu, Đại phu nhân quả thực quý trọng tính mạng người hầu, cũng không như một số nhà chủ khinh thường người hầu, coi mạng người như cỏ rác.

Tuy rằng xuyên qua thành nô tỳ thực đáng buồn nhưng so ra, nàng hẳn nên cảm thấy may mắn vì có người chủ như vậy.

Quay về phủ, Tần Thiên đi theo Nguyệt Nương cùng vào nhà hầu hạ Đại phu nhân thay quần áo, rửa mặt mũi cho bà nghỉ ngơi một chút.

Bởi vì Tần Thiên giờ đã là nha hoàn bậc hai nên có thể tùy ý ra vào phòng của Đại phu nhân.

Tần Thiên hầu hạ Đại phu nhân xong thì quay về phòng mình thay quần áo. Lúc vừa ra ngoài thì lại nhìn thấy một nha hoàn mặc áo xanh vẫy tay với nàng.

Nha hoàn đó có hơi lạ mắt, vẫn là lần đầu gặp. Tần Thiên đi qua cười hỏi:

- Tỷ tỷ đang tìm ta?

Nha hoàn cười nói:

- Cô nương là Tần Thiên đi, ta là người ở phòng thêu thùa, quản sự ma ma của chúng ta có một số việc muốn tìm cô nương, cô nương có tiện thì qua một chút?

Quản sự ma ma tìm các nha hoàn trong viện cũng không phải là chuyện gì lạ. Tần Thiên không chút nghi ngờ cười nói:

- Được, giờ ta cũng đang rảnh.

Nói xong quay đầu nói Thúy Vi với một tiếng rồi cùng nha hoàn kia đi.

Phòng thêu thùa ở phía đông nam phủ, từ phía Đại phu nhân đi thì phải đi qua hậu hoa viên. Dọc đường đi, nha hoàn kia đều đi phía trước, bước chân vội vàng. Tần Thiên hỏi thì nàng chỉ đáp chiếu lệ đôi câu. Lúc tới hậu hoa viên, nàng càng bước càng nhanh, Tần Thiên phải chạy mới đuổi kịp. Đang lúc nàng thấy lạ thì nha hoàn kia bỗng nhiên tránh sau gốc đại thụ rồi chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Tần Thiên dừng bước nhìn phía nàng biến mất mà ngây ngẩn cả người. Đang lúc khó hiểu thì bỗng nhiên phía sau có tiếng động, vừa định quay đầu thì bị một người từ đằng sau ôm ngang lấy.

Tần Thiên hoảng sợ, kêu to lên nhưng lập tức bàn tay to đã bưng kín miệng nàng, đồng thời có người cúi đầu sát bên tai nàng khẽ nói:

- Tiểu nha đầu đừng kêu, là ta...

Hơi thở nóng ran phả lên cổ nàng, lời nói vô cùng ái muội.

Tần Thiên mở bừng mắt, đương nhiên nàng biết đây là giọng ai. Chẳng phải chính là nhị gia cầm thú Trang Tín Xuyên sao?

Hắn đang muốn làm gì? Sẽ không phải là làm loạn ở hậu hoa viên chứ? Hắn không cầm thú đến mức đó chứ?

Tần Thiên ra sức giãy dụa nhưng Trang Tín Xuyên to khỏe như vâm, thuần phục nàng quả thực không cần tốn nhiều sức.

- Không ngờ ngươi nhìn bé nhỏ nhưng eo lại mềm mại như thế...

Trang Tín Xuyên khẽ cười bên tai nàng lại nhéo eo nàng khiến Tần Thiên suýt nôn. Tần Thiên hoảng sợ há miệng cắn lên tay hắn. Trang Tín Xuyên đau đớn, bất đắc dĩ đành phải buông Tần Thiên ra.

Tần Thiên thoát khỏi sự khống chế thì vội bỏ chạy nhưng Trang Tín Xuyên hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy. Hắn dùng sức kéo nàng đến sau hòn giả sơn rồi áp sát nàng lên đó, không cho nàng động đậy.

Tần Thiên lấy tay đánh thì hắn nắm lấy tay nàng, dùng chân đá thì hắn lấy chân kẹp nàng lại. Tần Thiên ngẩng đầu đã thấy hai mắt hắn sáng bừng, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

- Không ngở tiểu nha đầu ngươi chẳng những lanh mồm lanh miệng mà còn là con mèo hoang nhỏ. Thú vị, thú vị lắm. Nha đầu, không bằng ta xin ngươi với đại nương, để ngươi chuyên tâm hầu hạ nhị gia ta được không. Về sau ngươi sẽ được vinh hoa phú quý, so với ra ngoài phải xuất đầu lộ diện tốt hơn nhiều.

Mà đúng lúc này, Trang Tín Ngạn từ sau gốc cây cổ thụ đi tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh cách đó không xa. Hắn đầu tiên ngẩn ra, sau đó lại nhíu mày.

Mục lục
Ngày đăng: 22/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục