Gửi bài:

Chương 69 - Phong ba lại nổi

Trà Hành.

Từ chưởng quầy vội vã đi vào phòng Đại phu nhân

Sắp tới Trung thu, Đại phu nhân đang cùng Giang quản sự bàn bạc việc chúc tết các quan viên và việc thưởng cho các công nhân.

Thấy Từ chưởng quầy vội vã như vậy thì Đại phu nhân thoáng hoảng sợ, bảo Giang quản sự lui ra, bảo Nguyệt Nương châm trà, dọn chỗ cho Từ chưởng quầy.

- Không phải ta bảo ngươi đến chỗ Hồ đại nhân bàn chuyện vận chuyển trà năm sau sao? Có chuyện gì?

Đợi hắn ngồi xuống, Đại phu nhân liền hỏi.

Từ chưởng quầy lau mồ hôi trên trán rồi nói:

- Phu nhân, ta đi gặp Hồ đại nhân nhưng Hồ đại nhân còn chưa đợi ta mở miệng đã nói chuyện này chỉ bàn với Nhị thiếu gia. Nói xong sai người đuổi ta ra ngoài.

- Chỉ bàn với Tín Xuyên?

Đại phu nhân giận tái mặt, tay phải đập lên tay vịn, xem ra bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ. Đại phu nhân vẫy vẫy tay với Từ chưởng quầy nói:

- Ngươi xuống trước đi.

- Vâng. Từ chưởng quầy lo lắng lui xuống.

- Phu nhân, Hồ đại nhân làm vậy là có ý gì? Nguyệt Nương khó hiểu.

Đại phu nhân trầm giọng nói:

- Bọn họ không cam lòng với việc ta xử lý Tín Xuyên như vậy, đang ép ta phải giao quyền cho Tín Xuyên. Cũng là nói cho mọi người địa vị quan trọng của bọn họ trong Trang phủ.

Nguyệt Nương ý thức được sự tình nghiêm trọng, trong lòng có chút hoảng:

- Phu nhân, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Vạn nhất để bọn họ thực hiện được ý đồ chẳng phải lại cho bọn họ cơ hội. Nếu về sau bọn họ cứ dùng điểm này để khống chế chúng ta thì thật mệt mỏi.

Đại phu nhân cũng có chút lo lắng, nếu Tín Xuyên quả thật có năng lực cai quản Trà Hành, bọn họ có Hồ đại nhân là chỗ dựa thì như hổ thêm cánh, với Trà Hành mà nói cũng là chuyện tốt. Nhưng vấn đề là Tín Xuyên là người cứng đầu, không tốt, tâm thuật bất chính, là kẻ hám lợi. Chỉ cho hắn làm một quản sự mà đã sinh chuyện lớn như vậy. Nếu thực sự để hắn quản lý cả Trà Hành thì Trà Hành nhất định sẽ bị hủy trong tay hắn.

Nhưng Hồ đại nhân gắn bó mật thiết với bọn họ, chuyện chuyển trà như mạch máu của Trà Hành, không vận chuyển trà thì lá trà sao có thể đi ra ngoài, Trà Hành cũng như bị hủy, cửa này cũng chẳng dễ qua.

Đại phu nhân cau mày trầm ngâm một lúc lâu liền sai Nguyệt Nương:

- Nguyệt Nương, ngươi cùng ta đi đến nha môn Tri phủ một chuyến, lặng lẽ thôi, đừng để lộ ra ngoài.

Tri Phủ nha môn .

Kiệu nhỏ của Đại phu nhân theo cửa hông đi vào.

Trước nha môn là đại sảnh, phía sau là nơi ở của Tri phủ đại nhân.

Kiệu của Đại phu nhân dừng ở trong sân, người hầu dẫn tới đại sảnh. Chỉ chốc lát sau, Tri phủ Vương đại nhân cùng phu nhân Hoàng thị đi ra ngoài.

Vương đại nhân đã hơn sáu mươi tuổi, Hoàng thị đại khái hơn năm mươi tuổi, hai người đều mặc y phục thường ngày. Bởi vì Đại phu nhân và Hoàng thị có chút giao tình cho nên Vương đại nhân cũng rất quan tâm đến Đại phu nhân. Nhưng rốt cuộc không có quan hệ thân thích như Hồ đại nhân và Lý Tú Mai. Mà Vương đại nhân tuổi đã lớn, cũng không có dã tâm như Hồ đại nhân nên Vương đại nhân không thể ủng hộ Đại phu nhân được như Hồ đại nhân đã làm với nhị phòng.

Đại phu nhân hành lễ với hai người.

Hoàng thị vội vàng nói:

- Hoa Anh, không cần đa lễ.

Nói rồi kéo bà ngồi xuống, cẩn thận nhìn sắc mặt bà rồi nói:

- Hoa Anh, sao trông có vẻ buồn phiền?

Đại phu nhân nhìn hai người rồi nói hết ngọn nguồn.

- Đại nhân, việc chuyển trà với Trà Hành chúng ta quan trọng thế nào ngài hẳn đã biết. Nhưng Hồ đại nhân lại lợi dụng việc này mà can thiệp chuyện trong Trà Hành của chúng ta, đó là không hợp tình hợp lý. Hơn nữa Tín Xuyên trước đó làm gì ngài cũng biết. Đứa nhỏ này truyệt đối không hợp để thành đương gia Trà Hành. Thịnh Thế chúng ta là Trà Hành lớn nhất Dương thành, hàng năm nộp thuế mấy vạn lạng bạc. Bất kể là chẩn tai hay quyên góp bạc cho triều đình cũng luôn là số 1, số 2 trong thành. Nếu Trà Hành chúng ta khó giữ thì với thành ta, với triều đình chẳng phải bị tổn thất sao?

Đại phu nhân chân thành khẩn cầu:

- Xin đại nhân làm chủ cho dân phụ.

Vương đại nhân yên lặng nghe xong, mặt ngượng ngùng:

- Đại phu nhân, không phải bản quan không muốn giúp ngươi, kì thực...

Vương đại nhân cùng Hoàng thị nhìn nhau một cái. Hoàng thị thở dài, nói tiếp:

- Hoa Anh, lão gia nhà chúng ta tuổi đã cao, nay đã có tên trong sổ cáo lão hồi hương.

Lòng Đại phu nhân trầm xuống nhìn về phía Vương đại nhân:

- Đại nhân từng nói, tuổi già chí chưa già, chí ở bốn phương. Sao bỗng nhiên lại cáo lão hồi hương?

Vương đại nhân vuốt chòm râu hoa râm thở dài, đứng dậy:

- Từ sau khi thái tử bị phế, thế lực khắp nơi tranh đấu, thậm chí lan đến các địa phương. Bản quan đã già, không muốn bị cuốn vào vòng thị phi, chỉ muốn về quê trồng hoa, nuôi cá, sống an nhàn lúc già.

Nghe xong lời này, Đại phu nhân tạm thời áp chế sự phiền não của mình, thật lòng nói:

- Giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh cao, biết thời biết thế, đại nhân là người có trí tuệ, dân phụ ở đây chúc đại nhân thuận buồm xuôi gió, chút việc nhỏ này của dân phụ không dám quấy nhiễu đại nhân.

Có lẽ lời này của Đại phu nhân đánh động đến Vương đại nhân, Vương đại nhân xoay người lại nhìn Đại phu nhân cười nói:

- Đại phu nhân là nữ nhân mà bản quan vẫn luôn bội phục, bản quan có chuyện tiết lộ trước cho phu nhân, cũng tiện cho phu nhân chuẩn bị.

- Chuyện gì?

Vương đại nhân chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong sảnh, chậm rãi nói:

- Bản quan nhận được tin tức, Hồ đại nhân đã lo lót với Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân đã quyết định để Hồ đại nhân tiếp nhận vị trí này của bản quan.

Đại phu nhân kinh hãi đứng lên:

- Ý đại nhân là chờ đại nhân cáo lão hồi hương thì Hồ đại nhân sẽ thay thế vị trí này?

- Không sai...

Vương đại nhân dừng bước, nhìn về phía Đại phu nhân:

- Cho nên bản quan cho rằng Đại phu nhân tạm thời đừng chống đối Hồ đại nhân. Không ngại cứ tạm hòa hoãn, từ từ rồi tính. Một khi đã trở mặt thì chỉ sợ Đại phu nhân càng thêm khó xử.

Đại phu nhân ngã xuống ghế, lòng lạnh lẽo.

Lan Hoa viện.

Trang Tín Xuyên tựa vào ghế quý phi, Lưu Bích Quân ngồi bên cầm một khay nho, bón từng quả cho hắn, bên cạnh còn có một nha hoàn đang đấm chân cho hắn.

Trang Tín Xuyên nghiêng người hưởng thụ sự hầu hạ, thoải mái đến híp mắt.

Lưu Bích Quân khẽ day má hắn, cười duyên:

- Phu quân, nho có ngọt không?

Trang Tín Xuyên cầm tay nàng đặt bên môi hôn một cái rồi cười nói:

- Ngọt, nho ngọt người càng ngọt.

Nói xong cũng mặc kệ nha hoàn, kéo Lưu Bích Quân lại rồi đè nàng xuống xoa nắn. Lưu Bích Quân thở gấp:

- Phu quân, còn có người...

Trang Tín Xuyên cười nói:

- Sợ cái gì, người nàng mang đến, sau này còn chẳng phải của ta, vừa vặn cho các nàng học hỏi, về sau mới biết cách hầu hạ ta ra sao.

Nha hoàn đấm chân xấu hổ đến cúi đầu, vẻ mặt động tình.

Lưu Bích Quân tức giận nhưng Trang Tín Xuyên lại hôn nàng, háo sắc nói:

- Nhưng trong lòng ta đương nhiên nương tử ta quan trọng nhất. Nàng xem xem, có ai xinh đẹp, đáng yêu như nương tử ta không? Ta giờ chỉ muốn nàng, những người khác nàng có thấy ta động đến bao giờ không?

Lúc này Lưu Bích Quân mới cười:

- Coi ngươi thành thật. Nếu không ta đã chẳng xin phụ thân bao nhiêu bạc về đây.

Trang Tín Xuyên ngừng cười, lại bình thản lại:

- Biết nương tử tốt, ta sẽ thương yêu nàng để báo đáp nàng..

Nói xong lại cúi đầu, vùi đầu vào ngực nàng mà hôn. Lưu Bích Quân ngẩng đầu cười, thở hổn hển. Nha hoàn bên cạnh xấu hổ, vội cúi gằm.

Nhưng lúc này, bên ngoài có người báo:

- Lý di nương và Tứ tiểu thư đến.

- Mất hứng!

Trang Tín Xuyên ngẩng đầu lên, Lưu Bích Quân vội đứng sậy sửa sang lại quần áo.

Lý di nương và Trang Minh Hỉ tiến vào đã thấy cảnh Trang Tín Xuyên cà chớn mà Lưu Bích Quân quần áo không chỉnh tề, trâm cài hỗn độn, vẻ mặt đỏ bừng. Hai người sao không biết là chuyện gì. Lý di nương nhíu mày, nếu đổi lại là người khác thì Lý di nương nhất định mắng nàng ban ngày ban mặt câu dẫn Tín Xuyên, làm hại hắn. Nhưng lại là Lưu Bích Quân đành phải nuốt sự bất mãn vào trong. Ai bảo bọn họ còn nhiều chỗ phải nhờ nhà mẹ đẻ nàng?

Trang Minh Hỉ cười bước lên chào:

- Nhị ca, nhị tẩu.

Lưu Bích Quân ngượng ngùng, cúi đầu, mặt đỏ bừng nói:

- Mẫu thân, muội muội ngồi đi. Ta đi gọi nha hoàn mang điểm tâm lên.

Nói xong bưng mặt đi ra ngoài.

Linh Nhi đi theo Lý di nương nhìn bóng dáng nàng mà ghen ghét. Sau đó lại quay đầu nhìn Trang Tín Xuyên, thấy hắn chẳng nhìn đến mình thì vô cùng tức giận.

Lý di nương đi tới ngồi xuống nói:

- Sao hôm nay không đến Trà Hành?

- Đã có dượng rồi, con đến đó chịu khổ làm gì?

Trang Tín Xuyên lấy nho ở khay bên cạnh bỏ vào miệng.

- Cũng đúng...

Lý di nương gật đầu, sau lại cầm tay hắn nhìn nhìn, đau lòng nói:

- Ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút, người đàn bà ác độc kia còn ép ngươi như vậy.

- Có việc chuyển trà như vậy không sợ đại nương không thỏa hiệp, chỉ cần đại nương lên tiếng, chúng ta có thể nhân cơ hội mà bắt bọn họ giao vị trí quan trọng.

Trang Minh Hỉ cười ngồi xuống bên bàn tròn, nghĩ rồi lại nói:

- Còn phải phái người làm cho người trong họ biết việc này, tránh bọn họ không biết được chúng ta lợi hại mà chỉ biết Đại phu nhân.

Lý di nương thấy có lý vội sai tâm phúc đi làm việc này.

Lúc này, Trang Tín Xuyên đứng lên nói:

- Sao phải phiền phức như vậy. Nhân cơ hội này bức đại nương giao vị trí đương gia là được.

Trang Minh Hỉ nhìn hắn một cái rồi nói:

- Làm gì có chuyện đơn giản như thế. Giờ đại nương có người trong họ làm chỗ dựa, địa vị của nhị ca trong Trà Hành chả ra gì, lúc này trở mặt chúng ta sẽ chỉ thua như lần trước thôi. Giờ mua chuộc lòng người trong Trà Hành, biểu hiện chút năng lực, còn phải nghĩ cách giải quyết những việc râu ria thì mới được...

Nói tới đây, Trang Minh Hỉ chậm rãi cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

- Hơn nữa dựa vào dượng thì vị trí đương gia là vật trong tay chúng ta rồi.

Trang Minh Hỉ đứng lên, đi đến bên Trang Tín Xuyên, cười cười, nhẹ giọng nói:

- Ca ca, lần trước chúng ta nóng vội, cho nên thất bại thảm hại, lúc này đây chúng ta nhất định phải rút ra bài học, tính kế chắc chắn rồi mới hành động.

Trang Tín Xuyên quay đầu nhìn muội muội, thở dài:

- Đáng tiếc muội muội chỉ là nữ tử.

Trang Minh Hỉ nhíu mày cười nói:

- Muội muội nhất định hết sức giúp đỡ ca ca. Ca ca thành công đừng quên muội muội là tốt rồi.

- Chúng ta là anh em cùng mẹ sinh ra, ca ca sao quên muội muội tốt được. Trang Tín Xuyên cười nói.

Lý di nương ngồi đó nhìn hai con tương thân tương ái, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

- Vậy giờ chúng ta nên làm gì?

Lý di nương nhìn về phía nữ nhi. Với sự thông minh của nữ nhi, Lý di nương cũng tự thấy không bằng. Không khỏi đắc ý, trước mời thầy dạy nàng đọc sách viết chữ quả là quyết định chính xác.

Trang Minh Hỉ cười ngây thơ:

- Giờ chúng ta chẳng cần làm gì cả bởi vì người sốt ruột không phải là chúng ta.

Linh Nhi ở bên thấy Nhị thiếu gia lại có hy vọng trở thành đương gia, trong lòng kích động không thôi. Mình nếu thành thiếp của hắn, tuy rằng không thể so với chính thất nhưng cũng là cả đời vinh hoa phú quý.

Đang nghĩ thì lại nghe Trang Tín Xuyên nói:

- Không biết có thể nhân cơ hội xin đại nương một nha hoàn?

Lòng Linh Nhi trầm xuống, không khỏi cúi đầu, trong mắt hiện rõ sự ghen ghét.

Mục lục
Ngày đăng: 05/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục