Gửi bài:

Chương 184 - Ta chỉ muốn nàng

Bầu trời đại mạc mênh mông, cao rộng. Những ánh sao nhỏ tựa như những viên kim cương được khảm trên tấm màn nhung đen, tỏa ra ánh sáng thản nhiên, xinh đẹp một cách thần bí

Dưới màn đêm, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên mặt đối mặt ngồi trên lưng ngựa, để mặc con ngựa chậm rãi đi trên thảo nguyên mênh mông

Bởi vì Trang Tín Ngạn không nghe được, ngồi mặt đối mặt như vậy thì tiện hơn. Chính là ngựa xóc nảy khiến Tần Thiên ngồi không được thoải mái. Sau thì lại đơn giản mà dựa vào vòng ôm ấm áp của Trang Tín Ngạn, hai tay ôm lưng hắn, thoải mái dựa lên người hắn mà lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn

Hành động thân mật này khiến cho lòng Trang Tín Ngạn vô cùng ngọt ngào

Một trận gió lạnh thổi qua, mỹ nhân trong lòng khẽ run rẩy, hắn vội thu áo choàng lại, hơi cúi người, kéo dây cương lại, như vậy có thể ôm nàng hoàn toàn trong lồng ngực mình, tạo cho nàng một thế giới nhỏ ấm áp.

Cảm giác được sự chăm sóc của hắn, Tần Thiên cảm thấy cảm động, nàng ngẩng đầu hôn lên cằm hơi lún phún râu của hắn. Cảm giác ngứa ngứa bên môi truyền đến đáy lòng khiến cả người trở nên mềm yếu .

- Tín Ngạn, chờ chuyện ngày mai làm xong, chúng ta quay về đi. Tần Thiên nói.

Trang Tín Ngạn khép chặt vòng ôm, hắn cúi đầu, hôn lên miệng nàng, hơi cười cười rồi gật gật đầu.

- Tín Ngạn, cùng ta nói chuyện đi, đã lâu rồi cũng chưa nghe ngươi nói gì. Tần Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dịu dàng nói.

Không biết vì sao, lúc cùng hắn một chỗ, cả người như mềm đi, tim cũng mềm như bông. Nhìn ánh mắt hắn, nụ cười của hắn, động tác của hắn khiến nàng không thể khống chế mà kinh hãi, nhưng sự ngọt ngào cũng khiến tim nàng đập loạn

- Trở về... đứa nhỏ...

Giọng nói khàn khàn của Trang Tín Ngạn vang lên giữa thảo nguyên yên tĩnh, phát âm, ghép câu chưa chuẩn nhưng lại như một câu thần chú, nghe vào có một ý tứ đặc biệt

- Đứa nhỏ? Đứa nhỏ gì?

- Đứa nhỏ... Chúng ta...

Mỗi chữ hắn nói đều phải nghĩ một hồi, như là phải dùng rất nhiều sức nhưng nói rất chân thật

Tần Thiên hiểu ý hắn, mặt nóng lên. Người này nghĩ quá xa... Nhưng mà, nhớ lại thời gian dài này hắn luôn phải khắc chế, cũng khó cho hắn.

Ngoài miệng lại không nhịn được mà đùa:

- Ta không sinh con cho ngươi đâu...

Hắn như nóng vội, lập tức ôm chặt nàng:

- Ta chỉ...... muốn nàng.

Bốn chữ vô cùng đơn giản lại chứa đựng tình cảm chân thành, tha thiết của hắn. Tần Thiên chỉ cảm thấy lòng nóng lên, nàng ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Nhìn đôi mắt còn sáng hơn sao trời mà khẽ nói:

- Được, về nhà ta sẽ sinh con cho ngươi

Hắn cười, cúi đầu dịu dàng hôn nàng

Tần Thiên hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nhỏ ngọt ngào này. Trời đêm thâm trầm, thảo nguyên mênh mông, gió lạnh thét gào và những đốm lửa trại, tiếng cười cách đó không xa như làm nền cho hạnh phúc của bọn họ

Mãi đến khi tiếng ồn ào dần biến mất thì hai người mới cưỡi ngựa thong thả trở về.

Trang Tín Ngạn đưa Tần Thiên đến bên ngoài lều trại, lúc này mọi người đều đã ngủ, bên ngoài không có ai

Được bên nhau như vậy không nhiều, lúc chia ly hai người đều lưu luyến. Nhân lúc không có người, Trang Tín Ngạn ôm Tần Thiên không chịu buông tay, cúi đầu khẽ hôn lên trán, hôn lên tóc nàng, rất triền miên

Đến lúc này, bỗng nhiên Tạ Uyển Quân lại xốc rèm đi ra, nhìn cảnh hai người thân thiết mà ngây người

Tần Thiên phát hiện, quẫn bách vội đẩy Trang Tín Ngạn ra, Trang Tín Ngạn cũng ngại, mặt đỏ lên. Hắn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, mà thi lễ với Tạ Uyển Quân, thái độ đạm mạc khác xa khi đối mặt với Tần Thiên. Nhìn ánh mắt lãnh đạm của hắn, Tạ Uyển Quân chỉ cảm thấy tim như bị bóp thắt lại

- Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi. Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn.

Trang Tín Ngạn thấy vậy quay đầu nhìn về phía nàng, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên như hòa tan, dịu dàng vô cùng. Hắn nhìn nàng cười cười, xoay người dắt ngựa rời đi

Nhìn bóng dáng hắn dần biến mất thì Tần Thiên mới đi vào trong. Thấy phía sau không chút động tĩnh thì quay đầu nhìn lại, lại thấy Tạ Uyển Quân vẫn đứng đó si ngốc nhìn hướng Trang Tín Ngạn rời đi.

- Tạ tiểu thư? Tần Thiên khẽ gọi

Tạ Uyển Quân như giật mình tỉnh mộng, hoảng hốt đi vào trong.

Tần Thiên đương nhiên hiểu vì sao nàng như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Tuy rằng Tạ Uyển Quân không có hành động thực tế gì nhưng bất luận là ai nhìn thấy có nữ tử khác dùng ánh mắt như vậy nhìn phu quân mình cũng không thể cao hứng được

Vốn định nói mấy câu nhắc nhở nàng nhưng lại thấy vẻ mặt nàng thê lương thì những lời định nói lại nuốt lại

Thôi, qua ngày mai, bọn họ cũng sẽ không còn khả năng gặp lại, Tín Ngạn cũng sẽ không tiếp nhận nàng

Nghĩ vậy, Tần Thiên xoay người nằm xuống chỗ mình, không định để ý đến nàng. Đang chuẩn bị ngủ thì lại nghe Tạ Uyển Quân nhẹ nhàng nói:

- Tỷ tỷ, ngươi thật có phúc

Trong giọng nói vô cùng chua xót. Tần Thiên nhịn không được nói:

- Tạ tiểu thư không cần hâm mộ người khác, sau này ngươi cũng sẽ có phúc của ngươi

Tạ Uyển Quân xoay người, trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng như tiên của Trang Tín Ngạn, dần dần, gương mặt hắn tiêu tán như sương mù, vẻ mặt dâm tà của Tư Mã Xương lại trở nên rõ ràng. Nước mắt lập tức trào ra, Tạ Uyển Quân lấy khăn che miệng, ngăn không cho mình khóc thành tiếng.

Hôm sau là một ngày nắng. Ánh mặt trời màu vàng rải lên thảo nguyên khiến cảnh vật trở nên ấm áp, vui vẻ.

Sáng sớm, người Khương mặc đồ mới, tụ tập ở trước thần miếu Đan Chu

Những người khác tụ tập bên ngoài, cũng đều quần áo chỉnh tề, vẻ mặt thành kính. Ở trên thảo nguyên này, nếu biểu hiện bất kính với tôn giáo của bọn họ thì chết chắc cũng không biết tại sao.

Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đứng ở ngoài cùng, nhìn đám người đông đúc phía trước, cũng chẳng biết có bao người

Nhưng dù đông người như vậy nhưng lại yên lặng thần kì. Yên lặng đến có thể nghe được tiếng vó ngựa cách đó không xa và tiếng diều hâu kêu lớn trên trời

Một lát sau, mọi người không hẹn mà cùng quỳ xuống. Bên này, bọn Tần Thiên được Tạ Đình Quân ra dấu cũng quỳ xuống, Tần Thiên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trước thần miếu có một Lạt ma mặc áo đỏ chậm rãi đi tới đàn tế. Bởi vì khoảng cách quá xa mà không nhìn rõ hắn như thế nào. Nhưng nhìn vẻ tôn kính của mọi người thì không khó để đoán ra thân phận hắn. Hẳn đó là Ha Y Lạt Ma, người như thần linh chốn thảo nguyên này

Ha A Lạt Ma đi lên đài, được hai người giúp đỡ mà dâng hương đốt đèn, tụng kinh niệm Phật, cầu nguyện với trời cao, liên tiếp nói những gì mà nàng không thể hiểu, tựa như phù chú. Những người Khương xung quanh cũng đều quỳ lạy, lẩm bẩm khấn theo. Mấy vạn người cùng khấn, tiếng vang như sấm rền, thanh thế kinh người.

Lễ hiến tế mất hơn một canh giờ. Kết thúc, Ha Y Lạt Ma rời đi, những người còn lại cũng tản ra. Tần Thiên chú ý thấy một đám binh sĩ người Khương vây quanh một đám người quần áo hoa lệ đi về phía lều trại đỏ rộng lớn không treo cờ xí mà nàng từng thấy

Tần Thiên biết, thịnh yến của các thủ lĩnh đã bắt đầu.

Cũng là lúc nàng dâng lễ vật lên rồi.

Mục lục
Ngày đăng: 29/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục