Gửi bài:

Chương 145 - Ngươi không cô đôc

Thanh Tùng viện

Trang Tín Ngạn đứng ở một bên nhìn Tần Thiên sửa lại màn. Nàng quỳ gối trên chăn nệm, mặc trung y lụa trắng, tóc dài đen nhánh xõa tung, mơ hồ dán lên đường cong mảnh mai bên hông nàng. Bàn tay nhỏ bé như tuyết nhanh nhẹn xử lý, năm ngón tay như con bướm đang bay múa

Lòng Trang Tín Ngạn nóng lên, kìm lòng không đậu mà nắm tay nàng

Tần Thiên đang tập trung tinh thần sửa màn cho hắn, hai tay bỗng nhiên bị hắn nắm lấy thì không khỏi hoảng sợ, vừa định né đi, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt hắn chân thành, không có gì bất ổn, cũng như ngày đó trên đường, hắn tự nhiên nắm tay nàng vậy. Nàng giật mình, chỉ thoáng chần chừ đã để hắn nắm chặt hai tay mình

Tần Thiên chỉ cảm thấy hai tay ẩm ướt nhưng cũng không biết là mồ hôi từ tay ai, tim không khỏi đập nhanh hơn

Từ ngày dạo phố đó, Tần Thiên cảm thấy, Trang Tín Ngạn đối với mình có hơi khác so với quá khứ.

Lúc trước, so với các nha hoàn Bích Liên, Thu Lan, Trang Tín Ngạn đối xử với mình có hơi khác. Nàng còn tưởng là vì nàng được Đại phu nhân tín nhiệm, sau này mới biết thì ra bọn họ có sự chờ mong với nàng. Cho dù với nhiều đặc thù như vậy nhưng Trang Tín Ngạn luôn lạnh lùng với mình. Sau khi thành thân hắn cũng không có gì thay đổi. Ở chung lâu ngày, tuy rằng cảm thấy hắn không tệ nhưng cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì với mình. Đương nhiên, nàng cũng không chờ mong gì.

Nhưng lần đó dạo phố về, hoặc là sau lần biểu diễn trước hoàng thượng? Hắn dần có vẻ khác lạ. Nàng thường xuyên cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn nàng của hắn. Lúc ăn cơm chỗ Đại phu nhân, hắn còn có thể gắp thức ăn cho nàng khiến Nguyệt Nương và Thúy Vi nhìn bọn họ cười cười đầy ẩn ý. Còn nữa, có lẽ từ lần nắm tay nàng đi dạo phố, hắn nghĩ được nàng ngầm đồng ý mà giờ thường xuyên ăn vụng đậu hũ của nàng như vậy, động tác lại vô cùng tự nhiên, vô cùng trong sáng khiến cho nàng cảm thấy, nếu nàng quá để ý thì ngược lại nàng mới là có quỷ trong lòng

Nàng nhìn hắn, ánh đèn ảm đạm chiếu lên dung nhan như ngọc của hắn, đôi mắt hắn dịu dàng như làn nước mùa xuân. Hắn bỗng nhiên tươi cười, chỉ chốc lát đã cảm nhận được ánh sáng chói mắt khiến Tần Thiên choáng váng.

Tay của hắn như có điện truyền đến khắp người nàng khiến nàng cảm thấy mềm nhũn người. Lại nữa rồi, lại nữa rồi! Tần Thiên rên rỉ vô lực, khiến nàng mất tự nhiên chính là nụ cười của hắn.

Khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt chuyên chú, nụ cười tuyệt mỹ, thử hỏi trong thiên hạ, chỉ cần không phải người mù thì có mấy cô nương có thể hoàn toàn chống cự được? Huống hồ người này còn gần gũi với mình như vậy

Nhưng mỗi ngày chỉ cần lúc ở riêng với nàng thì nụ cười này như chẳng tiếc gì mà hiện ra, thường khiến nàng đỏ mặt, tim đập loạn. Nàng rất hoài nghi, hắn có phải là đang dùng mỹ nam kế để nàng ở lại lâu dài mà bán mạng cho hắn?

Có đôi khi nàng cũng nghĩ đến việc ở lại. Mẹ chồng tốt, tướng công cũng không tệ, cơm áo không lo, còn cao cao tại thượng, nhìn thế nào cũng thấy là cuộc sống hôn nhân lý tưởng. So với những nữ tử xuyên qua bị mẹ chồng chê ghét, tướng công hắt hủi thì mình còn tốt hơn nhiều

Nhưng trong lòng nàng luôn có chút bất định, không muốn suy nghĩ rõ ràng quá. Nàng không chắc chắn gì với Trang Tín Ngạn, nàng không biết mình có thể thực sự không oán trách mà để một người câm điếc thành bạn đời trăm năm của mình không? Nàng sẽ không biến cuộc hôn nhân của mình là giao dịch. Nếu nàng thực sự quyết định ở lại, nhất định sẽ là vì tình cảm chân thật từ đáy lòng với hắn, cam tâm tình nguyện cùng hắn vượt qua mọi phong ba bão táp trong cuộc đời. nàng cũng không biết có thể làm tốt việc ở Trà Hành hay không, quản lý một Trà Hành lớn như vậy, chịu trách nhiệm về cuộc đời của bao người, nàng thực sự không dám chắc

Nàng cũng không muốn vì nhất thời mê hoặc mà đứa ra quyết định khiến mình hối hận.

Nghĩ vậy, Tần Thiên cúi đầu, hít sâu vài hơi, dần hòa tan sự kích thích mà hắn gây ra, sau đó tự nhiên rút tay khỏi tay hắn, đi đến bên bàn, cầm cây trâm mà chỉnh lại bấc đèn, ánh lửa lập tức sáng bừng.

Trang Tín Ngạn cũng đi theo, hắn cầm lấy quyển sổ, viết: "Ta không biết nên cảm tạ ngươi thế nào, ngươi vì Trang phủ quá nhiều, tâm tình này ta không biết nên biểu đạt thế nào"

Hắn sao không cảm nhận được sự từ chối của nàng? Hi vọng nói như vậy có thể khiến cho nàng thoải mái một ít. Hắn luôn không nhịn được mà muốn chạm vào nàng, cho dù chỉ là nắm tay cũng khiến cho hắn rất thỏa mãn. Tuy rằng hắn có thể cảm nhận được sự không muốn của nàng nhưng lại không khắc chế được chính mình. Chẳng qua cũng không dám thêm lấn tới, sợ nàng sẽ lại càng chán ghét mình

Hắn nhìn nàng mỉm cười, nhìn ánh mắt nàng sáng lên nhưng lại cố che dấu đi, trong lòng rất vui

Hắn sớm đã phát hiện nàng rất thích nhìn hắn cười, mỗi khi hắn cười với nàng, nàng sẽ rất chuyên chú nhìn hắn, trong mắt đầy sự tán thưởng khiến hắn rất vui. Hắn không thích cô nương khác nhìn hắn như vậy nhưng lại mong nàng thường xuyên chăm chú nhìn hắn. Nếu điều này có thể làm nàng vui thì hắn tình nguyện sẽ cười thật nhiều với nàng.

Từ trước, hắn đã từng căm hận mình dung mạo quá đẹp nhưng giờ hắn lại cảm ơn trời đất vì khuôn mặt này. Bởi vì, hình như nàng rất thích

Thì ra là vậy... Tần Thiên nhớ tới việc hắn không biết nói, dùng hành động để biểu hiện cũng rất bình thường. Nhưng mình lại hết lần này tới lần khác hiểu lầm hắn...

- Đừng nói như vậy, nếu không có Đại phu nhân giúp đỡ, giờ ta vẫn chỉ là nha hoàn giặt quần áo mà thôi

Tần Thiên nói với hắn:

- Hơn nữa chúng ta giờ cũng coi như là người một nhà, không cần khách khí như vậy.

Ba chữ "người một nhà" khiến Trang Tín Ngạn rất vui vẻ, nụ cười càng rực rỡ. Tần Thiên thầm than một tiếng "yêu nghiệt" rồi lại mặc niệm: Không tức thị sắc, sắc tức thị không. Sau đó, nàng lại quay về chính sự

- Tín Ngạn, ngươi chưa từng nghĩ đến việc học nói sao?

Xong chuyện tỷ thí thì cũng nên lo đến việc này. So với tưởng tượng, việc dạy hắn nói chuyện lại là việc vô cùng gian nan. Vẻ mặt Trang Tín Ngạn ngạc nhiên như không thể tin được lời Tần Thiên nói

"Tần Thiên, ngươi trêu ta sao? Ta như vậy sao có thể học nói." Trang Tín Ngạn viết.

Không thể nghe thì sao có thể học nói?

Nhắc tới khiếm khuyết của mình, sắc mặt Trang Tín Ngạn hơi trầm xuống, không khỏi mẫn cảm nghĩ: Nàng đang nhắc nhở ta điều gì? Bởi vì hành vi gần đây của ta khác thường?

Trong lòng có chút uể oải.

Hắn xoay người, trở lại chỗ nắm, không muốn nói tiếp

Chuyện rõ ràng có hi vọng thì sao Tần Thiên lại dễ dàng bỏ qua? Nàng đuổi theo, vén màn hắn lên

Hắn xoay người, quay lưng về phía nàng. Nàng kéo áo hắn mấy lần hắn cũng không để ý, còn dịch người vào trong.

Tần Thiên nhịn không được muốn cười, hắn lại nổi tính trẻ con rồi...

Nàng cũng bướng bỉnh, hôm nay đã mở đầu rồi thì phải nói rõ với hắn mới được

Tần Thiên định chui vào màn, muốn đến trước mặt hắn. Trang Tín Ngạn như là không ngờ nàng lại làm vậy, ngồi bật dậy, vẻ mặt đỏ ửng lên trong nháy mắt

Hắn theo bản năng vội chui ra ngoài, Tần Thiên nổi cáu, giữ chặt hắn lại, cứng rắn kéo mặt hắn đối diện với nàng. Nàng cau mày, tiến đến gần hắn, hung hăng nói:

- Không được động đậy, nghe ta nói xong đã.

Nhìn mũi Tần Thiên gần chạm đến mũi mình, Trang Tín Ngạn giật mình nhưng không né tránh, hai mắt như có băng mỏng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dây dưa khiến tim Tần Thiên bất giác đập mạnh

Tần Thiên có hơi không chịu được, buông tay, lùi ra phía sau, mặt hơi nóng lên.

- Ta từng nghe thấy ngươi phát ra tiếng, ngươi chỉ là không nghe thấy nên không học được nói nhưng cũng không có nghĩa ngươi không thể nói chuyện...

Tần Thiên không thể giải thích rõ ràng về từ "thanh quản" với hắn nên nói theo cách mà hắn có thể hiểu được.

- Ngươi biết xem khẩu hình, chỉ cần học cách phát âm thì ta cảm thấy hắn là có thể học được cách nói chuyện

Nói xong, nàng kích động nhìn hắn nói:

- Một khi ngươi học được cách nói chuyện thì sẽ dễ dàng trao đổi với mọi người, về sau cũng chẳng cần lo lắng chuyện chọn đương gia, ngươi chẳng phải là người tốt nhất?

Nhìn đôi môi không ngừng mấp máy của nàng mà Trang Tín Ngạn ngây ngẩn người. Vẻ mặt Tần Thiên không hề giống đang đùa

Thấy hắn ngơ ngác, Tần Thiên cũng không biết hắn nghĩ gì, nhìn hắn thử hỏi:

- Tín Ngạn, ngươi trả lời ta, ngươi có muốn học nói không?

Hắn muốn học là có thể nói sao? Trang Tín Ngạn khẽ cười, đương nhiên, hắn nằm mơ cũng muốn có thể dễ dàng trao đổi, giao tiếp với mọi người, hắn mong được mọi người khẳng định, hắn mong hắn không còn là kẻ vừa câm vừa điếc, như vậy, nàng có thể ở lại không?

Nhưng thực sự có thể?

Nhưng vẻ mặt Tần Thiên vô cùng chắc chắn. Hắn không thể không tin nàng.

Hai mắt hắn dần sáng lên, tim đập loạn, hắn dùng sức gật đầu.

- Tín Ngạn, ngươi nhìn ta nói cẩn thận này...

Tần Thiên nắm lấy tay hắn, giờ khắc này nàng mới hiểu, giữa nam nữ, có đôi khi nắm tay chỉ thực đơn thuần, là cổ vũ cũng có thể là an ủi.

Trang Tín Ngạn mở to mắt.

Tần Thiên chậm rãi nói:

- Ta không phải nói bừa , bởi vì thật sự đã có người thành công nhưng quá trình gian khổ vô cùng. Đây là một quá trình, gian nan, khó khăn, sẽ có nhiều thất bại, có lẽ sẽ khiến ngươi rất nản lòng nhưng thế nào cũng không được bỏ cuộc

Nàng nắm chặt tay hắn, nói từng câu từng chữ:

- Bởi vì ngươi không cô độc, ta sẽ luôn giúp ngươi

Trong màn, ánh sáng có chút mờ ảo nhưng hai mắt nàng lại sáng như sao

Trang Tín Ngạn nhìn nàng, trong lòng bỗng nhiên trào dâng cảm xúc vô cùng, cảm xúc này không thể khống chế được khiến cho hắn mất lí trí, đến khi hắn phản ứng lại thì nhận ra mình đã ôm nàng vào lòng

Hắn cảm giác được người nàng thoáng cứng đờ nhưng lập tức trầm tĩnh lại, nàng lấy tay vỗ vỗ lưng, trong động tác đầy sự an ủi, cảm thông.

Mục lục
Ngày đăng: 30/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục