Gửi bài:

Chương 189 - Đêm động phòng

Trăng sáng treo trong đêm tối, chiếu lên những bóng đen ở bên khu lều trại gần thần miếu Đan Chu

Tư Mã Xương và tùy tùng của hắn đứng ở trong góc bí ẩn ở khu lều của mình mà hạ giọng sai bảo hạ nhân làm những chuyện này. Hắn dùng ánh mắt âm lệ cảnh giác nhìn quanh không không hề phát hiện chủ tớ Tạ Đình Quân nín thở đứng ở góc tối không xa

- Nghe nói bọn họ còn ở lại xem thi đấu võ, phải mấy ngày nữa mới rời đi. Ngươi phải lợi dụng mấy ngày này mà làm chuyện này cho thỏa đáng

- Tiểu nhân hiểu

- Đi thôi, chuyện này rất trọng yếu, ngươi nhất định phải cẩn thận, làm cho sạch sẽ. Không được để lại dấu vết gì có biết chưa?

- Công tử yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm thỏa đáng việc này

Dặn dò xong, Tư Mã Xương nhìn quanh rồi cùng tùy tùng một trước một sau rời đi.

Chờ khi chắc chắn rằng bọn họ đã đi xa, Tạ Đình Quân mới kéo Lâm Vĩnh lén lút rời đi, đến khi vào trại của mình thì Tạ Đình Quân mới thở ra một hơi.

- Công tử, đám người Trường Hưng Hành này thật bỉ ổi, làm ăn thua thì lại dùng thù đoạn độc ác này

Vốn Tạ Đình Quân ở cùng lều với Trang Tín Ngạn nhưng vì Trang Tín Ngạn giờ ở bên kia nên đây thành lều chuyên dụng của Tạ Đình Quân. Giờ trong lều không có ai ngoài hai chủ tớ

- Bọn họ đã trả giá rất nhiều, cũng rất kì vọng, giờ hoàn toàn thất bại nên mới chó cùng rứt giậu! Tạ Đình Quân lạnh lùng nói.

- Công tử, giờ chúng ta nên làm gì? Có nên mau chóng báo cho Nhị lão gia và Trang công tử? Lâm Vĩnh hỏi

Làm sao bây giờ?

Tạ Đình Quân chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, cúi đầu mím môi, ánh mắt thâm thúy không ngừng lưu chuyển.

Bỗng nhiên, hắn dừng bước, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt anh vĩ bình tĩnh như nước, lạnh lùng như băng.

- Lâm Vĩnh, những lời đêm nay nghe được không được phép nói cho bất kì ai, kể cả Nhị thúc ta.

Giọng nói sắc lạnh như đao

- Vì sao? Lâm Vĩnh ngạc nhiên.

Tạ Đình Quân chậm rãi xoay người, lạnh băng nhìn hắn, cả người tản ra hơi thở lạnh buốt:

- Vì sao? Lâm Vĩnh, ngươi học được thói hỏi "vì sao?" từ bao giờ? Hắn nhìn Lâm Vĩnh, lạnh lùng nói

Dưới lực uy hiếp mạnh mẽ của hắn, Lâm Vĩnh lạnh người, vội lùi hai bước, cúi đầu hoảng sợ đáp:

- Vâng!

- Đi xuống đi.

Lâm Vĩnh xoay người đi ra lều trại, ngoài cửa một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Vĩnh không nhịn được mà rùng mình. Lúc này mới phát hiện, chỉ thoáng chốc đó thôi mà cả người toát mồ hôi lạnh. Hắn hít sâu vài lần, đi về lều trại của mình

Bên kia, trong lều của khách quý.

Gió lạnh thổi bay một góc rèm cửa, ngọn nến một bên bị gió thổi mà lay động, cuối cùng vẫn dập tắt. Làn khói tản ra như một tiếng thở dài của nó

Bên trong tối đi một phần

Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn vẫn đang ngồi ở bên trường kỉ. Trang Tín Ngạn nắm tay nàng, hai người cứ ngồi như vậy, hồi lâu không nói gì.

Bên trong vô cùng tĩnh lặng, đến độ có thể nghe được tiếng tim đập của nhau

Tần Thiên cảm giác được tay hắn rất nóng, trong lòng bàn tay toát mồ hôi dấp dính, rõ ràng là cảm giác không thoải mái nhưng lại khiến thần trí nàng phiêu diêu

Trong lòng nàng có chút buồn bực: "Đồ ngốc này, còn chờ cái gì? Không thể bắt nàng chủ động được chứ." Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, chuyện này nàng lần đầu tiên nếm thử, nàng thực sự có chút ngượng ngùng... Hai lần trước, lúc nàng không muốn thì hắn như sói đói. Giờ nàng nguyện ý... hắn lại giả bộ cừu non ngây thơ... Thế này là thế nào đây. Tần Thiên nào biết lúc này lòng Trang Tín Ngạn vô cùng rối rắm

Hai lần trước là hắn nhất thời xúc động, cho nên cũng không có cẩn thận nghĩ. Nhưng giờ hắn biết đêm nay có thể động phòng , trong lòng ngoài kích động hưng phấn lại càng lo lắng. Sao có thể không lo lắng? Hắn không có chút kinh nghiệm gì, đến ngay cả thân thể nữ nhân cũng chưa nhìn hết, chút nữa... chút nữa, hắn có thể làm được không?

Nghĩ vậy, hắn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập loạn. Bên cạnh, Tần Thiên thỉnh thoảng liếc nhìn hắn đầy u oán khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, cũng càng khiến hắn thêm khẩn trương.

Hắn bắt đầu cố nhớ lại nội dung trong Xuân cung đồ nhưng vì trước đó Tần Thiên tỏ ý không muốn viên phòng với hắn, vì mình không chịu được kích thích mà nửa năm rồi không chạm đến sách này. Vốn lúc trước đã xem không nhiều, một số tư thế nhớ được giờ cũng mơ hồ... Người chưa nếm thử nên sẽ không biết rằng có một số việc cứ làm thì sẽ biết... Nhưng giờ Trang Tín Ngạn vì quá lo lắng, sợ làm không tốt sẽ khiến Tần Thiên không vui, vô hình trung tự gây áp lực cho mình

Nam nhân mà, luôn không muốn tỏ vẻ yếu đuối trước mặt nữ nhi.... Đợi nửa ngày không thấy đối phương có phản ứng, Tần Thiên tức giận .

Không làm thì thôi, coi như xong

Nàng có chút dỗi, rút tay về, nhìn hắn nói:

- Muộn rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải đi xem thi đấu

Nói xong đứng lên định lên giường nằm. Nàng tự cởi xiêm y, chui vào chăn, quay lưng về phía hắn nằm xuống. Trong lòng tuy rằng tức giận nhưng còn có chút chờ mong. Nàng vểnh tai nghe động tĩnh phía sau, một hồi trôi qua cũng chẳng thấy gì

Tần Thiên muốn chết, khóc không ra nước mắt: "đồ ngốc, thật vất vả mới có cơ hội này, ngươi rốt cuộc định làm gì..." Thật sự nhịn không được, nàng lại xoay người ngồi dậy, thấy Trang Tín Ngạn vẫn ngẩn ngơ ngồi đó thì cả giận:

- Ngươi còn ngồi đó làm gì, còn không đi ngủ

Nhìn thấy nàng nói những lời này, Trang Tín Ngạn như là giật mình tỉnh giấc, hắn như là không biết làm sao mà cuối cùng nằm xuống trường kỉ

Tần Thiên trợn tròn mắt, trong lòng tức giận vô cùng... Nàng cầm lấy gối đầu, dùng hết sức ném về phía Trang Tín Ngạn, vừa vặn nện trúng đầu hắn. Trang Tín Ngạn kêu đau, ngẩng đầu vô tội nhìn nàng:

- Ngươi ngủ ở đó làm gì, ngủ trên giường đi.

Tần Thiên xấu hổ, giận dữ quát

Thế này có phải nàng quá vội vàng rồi không... Trang Tín Ngạn đáng chết, ép nàng đến nước này... Tần Thiên bưng mặt, hận không thể khóc òa

Bên kia, Trang Tín Ngạn thấy những lời này thì ngẩn người, bỗng nhiên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc tươi cười. Hắn đứng dậy, đi đến bên giường, nhanh chóng cởi áo rồi cũng chui vào trong

Thấy hắn tiến vào, Tần Thiên cũng không biết là thẹn thùng hay lo lắng mà quay lưng về phía hắn. Lại cảm nhận sau lưng có tiếng sột soạt, sau đó thân thể nóng bỏng dán lại, khiến người nàng kề sát vòm ngực săn chắc

Cảm giác ấm áp này khiến Tần Thiên cảm thấy như đây là nơi an toàn, ấm áp nhất trên đời, cho dù có vô cùng tủi hờn, vô cùng rắc rối cùng đều có người chia sẻ với nàng. Lòng Tần Thiên dâng lên cảm giác ngọt ngào, khóe miệng cong cong, bất giác tươi cười

Cảm giác được tay hắn dùng sức, Tần Thiên cũng thuận thế quay người đối mặt với hắn. Lúc này nàng mới mới phát hiện, hắn đã cởi hết quần áo, thân thể trần trụi. Mặt nàng nóng lên, lòng có chút lo lắng, cũng có chút vui mừng.

Nàng nhìn hắn, lúc này hắn nằm nghiêng đối mặt với nàng, chăn kéo đến ngực, để lộ ra cơ ngực rắn chắc, bả rai rộng lớn và cánh tay vững chãi.

Mỗi đường cong đều hoàn mỹ như vậy khiến nàng nhớ tới người mẫu nam hàng top thế giới đã từng thấy trên áp phích quảng cáo, dáng người hắn chẳng thua kém người mẫu nam kia là mấy

Làn da tinh tế khiến tay nàng ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn kiểm tra

- Hì...

Bỗng nhiên nghe được một tiếng cười khẽ.

Tần Thiên nhìn về phía mặt hắn, hắn một tay chống đầu, cánh tay vì quá dùng sức mà lộ ra cơ bắp, như là một quả núi nhỏ. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm như đêm, giống như cơn lốc xoáy, như có ma lực yêu dị, như lúc nào cũng có thể hút linh hồn người khác

Hắn bỗng nhiên nhướng mày, như là vô cùng vui vẻ khóe miệng khẽ cong lên hiện ra nụ cười mê hoặc. Nụ cười này khiến dung nhan tuyệt thế của hắn càng như ánh trăng Trung thu, đóa hoa buổi sớm. Tần Thiên chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía như tiêu tán. Yêu nghiệt a yêu nghiệt... Đang cảm thán, hắn bỗng nhiên vươn người tới, hôn lên hai má nàng

Nhìn đôi mắt thâm thúy như đêm của hắn, Tần Thiên cảm thấy tim như ngừng đập

- Đẹp... nàng... thật đẹp

Hắn khàn khàn nói, giọng nói trong thời khắc này trở nên gợi cảm chết người

Như là có đôi bàn tay vô hình vuốt ve lòng nàng, Tần Thiên chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, kìm lòng không đậu, nàng lén lút đến gần hắn, gắn gao dán vào ngực hắn. Lồng ngực nóng bỏng, nhịp tim mạnh mẽ, nụ cười mị hoặc, ánh mắt chân tình. Tất cả, tất cả khiến cho nàng mê muội.

Nàng kìm lòng không đậu ngẩng đầu, khẽ hôn lên bờ môi hắn, vừa chạm vào lại rời đi, nhìn hắn mỉm cười, lại nhịn không được mà vươn lên lại hôn hắn. Nhẹ nhàng hôn lên nụ cười càng lúc càng sâu của hắn. Ánh mắt hắn nhìn nàng như tối lại, như có gì đó đang chờ mà phát động

Nàng nhìn hắn, như có ma chú mà lại vươn người hôn hắn. Ngay lúc nàng chuẩn bị rời khỏi hắn thì bỗng nhiên đôi tay rắn chắc của hắn gắt gao ôm chặt nàng lại, dùng sức ôm nàng kề sát với hắn, đồng thời hôn nàng thật sâu

Giống như núi lửa ngàn năm bỗng nhiên phun trào, lửa nóng này không thể hình dung. Hắn công thành đoạt đất, như muốn phá hủy nàng hoặc như muốn nuốt nàng vào lòng. Cả người nàng mềm nhũn không thể khống chế. Dưới lửa nóng của hắn mà trầm luân, trầm luân, cho dù là vạn kiếp bất phục, nàng cũng không thể kháng cự. Như đã qua một thế kỷ mà cũng như chỉ trong chớp mắt, đến khi nàng sắp không hít thở được thì hắn mới buông nàng ra. Bọn họ thở nặng nề, hổn hển, ánh mắt giằng co, hơi thở dây dưa. Hắn bắt đầu vươn tay tháo nút thắt trung y của nàng. Nàng khẽ run lên, quay đầu qua một bên, nhắm mắt lại. Nàng cảm giác được hai tay hắn run run cởi trung y nàng. Sau đó là đến chiếc yếm và tiết khố. Cả người đột nhiên lõa lồ trong không khí mà hơi lành lạnh. Cả người nàng như nổi gai ốc. Nàng nhắm chặt mắt, hai tay bất giác nắm chặt chiếc chăn, cả người khẽ run run

P/s: Tần [đen mặt, e lệ]: Đừng, các nàng ấy đang rình xem chúng ta... ta không muốn biểu diễn trước mặt các nàng

Trang [khẩn trương, mặt đỏ]: Nàng đừng như vậy, nàng như vậy khiến ta cũng xấu hổ. Đây là lần đầu tiên của ta, vạn nhất biểu diễn không tốt thì mất mặt lắm.

Mục lục
Ngày đăng: 29/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục