Gửi bài:

Chương 122 - Tranh giành vị trí đương gia 3

Trong đại sảnh.

Trang Minh Hỉ và Trang Tín Xuyên thấy mẫu thân bị Đại phu nhân kích thích đến mất trí vội tiến lên ngăn lại. Đám người trong họ tộc cũng đều cả kinh đứng dậy, nha hoàn bên người Đại phu nhân đều bị dọa tái mặt, ai nấy đều ngây dại.

Đến lúc này, một người bỗng nhiên vọt tới trước mặt Đại phu nhân, nắm lấy hai tay Lý di nương, dùng sức đẩy ra. Lý di nương bị đẩy lùi về sau mấy bước, được Trang Minh Hỉ và Trang Tín Xuyên chạy tới đỡ đứng vững lại. Bà ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một nha đầu mặc áo xanh biếc, hai búi tóc lanh lợi. Bà nhìn lại người nọ thì giận không có chỗ phát tiết, chỉ vào người đó mắng:

- Tiện tì lại là ngươi!

Người đó ngẩng cao đầu, nhíu mày cười nói:

- Lý di nương, miệng ngươi sạch sẽ chút đi, nay Tần Thiên không còn là nô tỳ Trang phủ các ngươi nữa, không tùy tiện cho ngươi nhục mạ được đâu!

Người tới chính là Tần Thiên!

- Tần Thiên!

- Tần Thiên!

Nguyệt Nương và Thúy Vi vui mừng gọi, Tần Thiên quay đầu nhìn các nàng cười cười.

- Là Tần Thiên sao? Ngươi còn chưa đi?

Đại phu nhân vươn tay, đôi mắt ảm đạm có chút mong chờ.

Tần Thiên đi tới, cầm tay bà, nhẹ giọng nói:

- Phu nhân, là ta, ta vốn định đi nhưng là nghe được chuyện này lại không nhịn được quay lại.

Đại phu nhân nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói:

- Nếu phải đi thì đừng nên quay lại, ngươi không buông tay được thì sao có thể đi cho nhẹ nhàng?

- Cũng không hẳn thế. Phu nhân giờ ta mới phát hiện, thì ra mình chẳng phải là người thoải mái.Tần Thiên cười nói.

Nói xong, nàng lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn ở bên, hắn đang nhìn nàng, trong mắt có sự ngạc nhiên, vui mừng cũng có sự tha thiết. Tần Thiên nhìn hắn mỉm cười gọi:

- Đại thiếu gia.

Từ sau khi nàng xuất hiện, lòng Trang Tín Ngạn kích động vô cùng. Lúc này thấy nàng dịu dàng gọi thì mắt nóng lên, khó có thể kiềm chế. Hắn vội quay đầu đi che dấu cảm xúc của mình.

- Nếu đã không còn là người của Trang phủ sao còn ở đây?

Phía sau truyền đến tiếng Trang Minh Hỉ lạnh lùng nói:

- Chúng ta đang bàn chuyện quan trọng, ngươi ra ngoài ngay lập tức!

Tần Thiên xoay người, nhìn Trang Minh Hỉ mỉm cười, nói:

- Làm Trang tiểu thư thất vọng rồi, Tần Thiên tuy không phải nha hoàn của Trang phủ nữa nhưng việc hôm nay lại có liên quan đến ta.

Trang Minh Hỉ nghi ngờ, Trang Tín Xuyên lại lo lắng địa vị của mình, nói với Lý di nương:

- Mẫu thân, dông dài với một nha hoàn làm gì? Chính sự mới quan trọng!

Nói xong nhìn về phía đám người trong họ tộc. Lúc này Lý di nương mới lấy lại tinh thần, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thiên liếc cái sau, đi đến bên Trang Thành Chí nói:

- Tam thúc công, ngươi nghe rồi đó, chẳng lẽ ngươi để đại tỷ làm loạn. Một người mù sao có thể quản lý Thịnh Thế cho tốt? Đó chẳng phải đem chuyện làm ăn ra làm trò đùa sao? Tam thúc công, ngươi phải làm chủ cho ta, làm chủ cho Trà Hành. Giờ đại tỷ không còn ai để chọn, chỉ có Tín Xuyên của chúng ta...

Đang nói thật hào hứng bỗng nhiên bị một giọng nói trong trẻo khác cắt lời:

- Ai nói Đại phu nhân không còn ai để chọn?

Lý di nương bốc lửa giận, nhìn về phía Tần Thiên:

- Nơi này làm gì có chỗ cho ngươi nói. Người đâu, kéo người này ra ngoài cho ta!

Có hai ma ma lên tiếng đáp lời, Tần Thiên chỉ vào bà ta, trừng mắt, lớn tiếng nói:

- Phu nhân còn không có lên tiếng ai cho phép các ngươi làm càn. Các ngươi có gan to đến mấy mà không coi chủ nhân ra gì? Coi gia quy Trang phủ là cảnh thôi đúng không?

Hai bà vú bị nàng nói vậy mà khiếp đảm nhìn Đại phu nhân, nhất thời không dám tiến lên!

Nguyệt Nương, Thúy Vi cùng với Trang Tín Ngạn mắt sáng bừng mà nhìn Tần Thiên. Đại phu nhân tuy không thấy gì nhưng vẻ mặt cũng sáng lên. Phía kia, Trần di nương nghĩ bọn họ còn chưa hết hi vọng với Trang Tín Trung thì gắt gao giữ chặt hắn lại. Trang Tín Trung đầy áy náy, tự trách mà mặt lúc hồng lúc trắng.

Tần Thiên hạ quyết tâm, xoay người nắm chặt tay Đại phu nhân, nhẹ giọng nói:

- Phu nhân quên người còn có Tần Thiên sao?

Đời người, có oán báo oán, có ân báo ân. Bất kể Đại phu nhân vì nguyên nhân gì nhưng không có bà thì nàng chỉ còn là tiểu nha hoàn giặt quần áo. Không có phu nhân bồi dưỡng nàng mãi mãi không thể tiếp xúc với chuyện trong Trà Hành, càng không thể học được tài nghệ để dù rời khỏi Trang phủ vẫn có thể làm ăn. Không có sự rộng lượng của phu nhân, nàng càng không thể rời đi thoải mái như vậy được. Nhưng giờ Tín Trung không thể gánh vác trọng trách, Đại phu nhân thà tự hủy hoại bản thân cũng không thể buông Trà Hành. Nàng không biết thì không sao nhưng đã biết thì sao có thể an tâm rời đi. Vạn nhất ngày nào đó nghe được tin Đại phu nhân không may thì cả đời sẽ lương tâm bất an.

Chỉ có báo đáp ân nghĩa của phu nhân với nàng thì mới có thể thoải mái mà đi, sống cho thư thái.

Sắc mặt Đại phu nhân đột nhiên sáng bừng lên, hoảng hốt nói:

- Tần Thiên!

Nguyệt Nương và Thúy Vi biết rõ nội tình đều kích động, lau nước mắt.

Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên, tim không chịu khống chế mà đập loạn.

- Đây là ý gì, đương gia Trang phủ liên quan gì đến Tần Thiên? Lý di nương kinh ngạc.

Trang Minh Hỉ nhìn Tần Thiên lại nhìn vẻ mặt Trang Tín Ngạn lạ thường, trong lòng bỗng nhiên dâng lên ý nghĩ mơ hồ.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...

Dần dần biến sắc.

Đại phu nhân nắm chặt tay Tần Thiên, hít sâu một hơi, áp chế sự kích động trong lòng, lớn tiếng nói:

- Ta không chỉ có một người để chọn, người khác chính là...

Lúc này, Tần Thiên ngẩng cao đầu, mắt sáng bừng đầy kiên định.

Đại phu nhân bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tin tưởng, vẻ mặt tươi cười, bà nói chậm rãi:

- Người khác chính là Tần Thiên, nếu Tín Trung không muốn thì Tần Thiên sẽ nhận vị trí đương gia này.

- Đại tỷ, ngươi bị choáng à?

Lý di nương là người đầu tiên kêu lớn, bà chỉ vào Tần Thiên, vẻ mặt châm chọc:

- Nàng ta, dựa vào một nha đầu như nàng, nàng ta có tư cách gì mà đảm nhiệm vị trí đương gia!

Đám người trong họ tộc cũng nhìn nhau lắc đầu, cảm thấy Đại phu nhân thật buồn cười.

Đại phu nhân không nhìn thấy những điều này, chỉ bình thản nói tiếp:

- Chỉ dựa vào việc Tần Thiên là Đại thiếu phu nhân của Trang phủ chúng ta.

Bà nhấn mạnh từng chữ, tuy nhẹ nhàng nhưng lại như lôi đình, khiến mọi người chấn động.

Nhất thời, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi người ngây ngốc nhìn Tần Thiên đứng giữa đại sảnh, mỉm cười nhàn nhã.

Trang Minh Hỉ hoảng sợ vô cùng, cảm thấy có chút may mắn. Tần Thiên lấy Trang Tín Ngạn thì Tạ Đình Quân có muốn cỡ nào cũng không thể có ý nghĩ đó nữa. Trang Tín Xuyên tuy rằng biết không thể chiếm được Tần Thiên nhưng nghe tin tức này trong lòng vẫn dâng lên cảm giác mất mát vô cùng. Người tam phòng đều giật mình như là nhất thời không phản ứng kịp. Mà Nguyệt Nương, Thúy Vi và Hải Phú thì đều kích động. Hải Phú lén nhéo Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn quay lại gõ đầu hắn, tuy cố tỏ vẻ trấn định nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ nhếch môi cười.

Hồi lâu sau, Lý di nương mới lấy lại giọng nói của mình, bà lại dùng giọng nói sắc nhọn mà kích thích lỗ tai mọi người:

- Đại tỷ, ngươi điên rồi sao? Nàng chỉ là một nha hoàn mà lại cho nàng làm Đại thiếu phu nhân, còn giao vị trí đương gia cho nàng?

- Có gì không thể, con ta lấy thê tử, ta có thể toàn quyền làm chủ, ai có quyền xen vào?

Đại phu nhân như được tiếp thêm sức mạnh mà vô cùng thoải mái nói.

Đại phu nhân vươn tay với Tần Thiên, bảo Tần Thiên đỡ bà đi đến trước mặt đám người trong họ tộc.

- Các vị thúc bá trưởng bối, chỉ cần Tần Thiên vào cửa Trang phủ ta thì chính là người của Trang phủ. Vị trí đương gia có thể giao cho nàng. Năm đó, lão gia có thể giao vị trí đương gia cho một nữ nhân như ta, nay, ta có thể giao vị trí đương gia cho con dâu ta. Tin chắc các vị cũng tin vào mắt nhìn người của Giang Hoa Anh, phải biết rằng mọi thứ ta làm đều là vì nghĩ cho Trà Hành vì Trang phủ.

Những lời này của Đại phu nhân hùng hồn, đầy khí phách, hơn nữa vẻ mặt trấn đinh, kiên quyết và bản tính chính trực của bà khiến bọn họ không thể nghi ngờ.

Nói tới nói lui, với bọn họ mà nói, ai làm đương gia không quan trọng, quan trọng là Trà Hành có thể kinh doanh tốt, kiếm được nhiều bạc càng tốt, ai có năng lực thì bọn họ ủng hộ.

Đây cũng là mục đích trước kia Tần Thiên quyết định chia cổ phần danh nghĩa cho bọn họ. Bọn họ sẽ không để bất kì ai lợi dụng, dụ dỗ, chỉ kiên định chọn người tốt nhất cho Trà Hành, tương đương với cổ đông của thời hiện đại. Ai có thể kiếm tiền cho bọn họ thì bọn họ ủng hộ thôi.

Nhìn phản ứng của bọn họ, Lý di nương nóng nảy, vội bước tới kéo Tần Thiên qua, chỉ vào nàng lớn tiếng nói:

- Tiện tỳ này có thể làm được sao? Ta phỉ nhổ!

Lý di nương trừng mắt nhìn nàng, hung tợn nói:

- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có tư cách gì mà đòi làm đương gia Trà Hành, ngươi tính toán gì vậy, nghĩ mình được mấy cân lượng. Ngươi đừng tưởng bay lên cành cao thì thành phượng hoàng, cẩn thận bị lợi dụng, trèo cao thì ngã đau đó. Thức thời thì cầm khế ước bán mình của ngươi cút ra khỏi Trang phủ cho ta. Nếu ngươi cứ cố chống đối ta...

Lý di nương cười nhạt hai tiếng, ý uy hiếp rõ ràng, ai cũng hiểu.

So với vẻ nặng nề, âm độc của Lý di nương thì Tần Thiên chỉ thoải mái nhàn nhã. Nàng gạt tay Lý di nương chỉ vào mình cười nói:

- Lý di nương, dù sao ngươi cũng xuất thân trong nhà quyền quý, sao hành động, lời ăn tiếng nói cứ như những nữ nhân chanh chua ngoài đường vậy? Thượng bất chính hạ tắc loạn, ngươi như thế khó trách mà dạy dỗ ra đứa con chẳng ra thể thống gì, Nếu con ngươi thực sự xuất chúng thì giờ ngươi cần gì phải liều mạng cướp đoạt như vậy?

- Ngươi...

Những lời này đánh trúng điểm yếu của Lý di nương. Lý di nương tuy giận đến muốn giết người, lại nói không phản bác được nửa lời.

Trang Tín Xuyên ở bên thấy Tần Thiên coi thường mình như vậy thì vừa hận vừa chua chát.

Tần Thiên cũng không tha cho Lý di nương, nàng nhìn Lý di nương, bước tới, sắc mặt bình tĩnh nhưng chữ chữ lại nặng nề:

- Lý di nương, ngươi cho rằng ai cũng là kẻ yếu đuối dễ khinh sao? Giờ ta nói rõ cho ngươi, ta không sợ ngươi!

Tần Thiên nay chẳng những thoát khỏi thân phận nô tỳ mà còn trở thành Đại thiếu phu nhân, không bị áp lực bởi thân phận, mà cảm giác thay đổi rất nhiều. Nói chuyện, hành động đều thoải mái khiến khí thế của nàng dâng lên, ép cho Lý di nương không thể chống đỡ.

Tần Thiên bước một bước, Lý di nương không tự chủ mà lùi một bước, nhất thời, dường như thở cũng không thoải mái.

Mục lục
Ngày đăng: 04/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục