Gửi bài:

Chương 36 - Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn mọi người, mắt đen lúng liếng lưu chuyển, khóe miệng cười ngọt ngào. Mọi người vốn mong xem kịch nhưng thấy nàng trước mặt bao người vẫn bình tĩnh như cũ, không chút kích động thì dần dẹp bỏ sự khinh thường, bắt đầu chờ mong những lời sau đó của Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn về phía Lý tú tài, chậm rãi cười nói:

- Lời nói của tú tài không phải không có đạo lý...

Nghe đến đó, Lý tú tài vênh mặt, đắc ý hừ một tiếng, vốn định khoe mẽ một câu nhưng còn chưa kịp nói thì Tần Thiên đổi giọng:

- Nhưng là... trong "Trà kinh" cũng có câu: Trà có từ thời Thần Nông, sau đó truyền đến đời sau có thể thấy được trà đã có hơn hai ngàn năm. Một đồ uống có thể lưu truyền lâu như vậy không phải không có đạo lý. Tú tài lão gia nói có vẻ có sức thuyết phục nhưng đã xem nhẹ chữ "độ" rồi.

Từ lúc cùng sư phó học tập kiến thức về trà, Tần Thiên phát hiện, lịch sử của thế giới này rất giống với thế giới trước kia, ngay cả một số nhân vật lịch sử cũng giống.

- Độ? Độ gì?

Trong đám người có người hỏi.

Nụ cười khóe miệng Tần Thiên càng sâu, má lúm đồng tiền hiện ra, đôi mắt to sáng bừng trông thật đáng yêu khiến mọi người đều thích.

- Vạn vật trong thế gian đều chú ý đến một chữ "độ". Nói cách khác ăn nhiều cơm còn có thể bị béo phì nhưng đó là tại gạo sao? Trà cũng vậy, chỉ cần chắc chắn về độ thì nó còn giúp kéo dài tuổi thọ, chống bệnh tật, nếu không đúng như lời Lý tú tài nói, nó chính là thuốc độc, hại cho thân thể.

Nói tới đây, Tần Thiên tiến lên vài bước, nhìn về phía mọi người cười nói:

- Là độc hay là thuốc thật ra đều nằm trong tay các vị lão gia mà thôi. Không thể vì mình làm không tốt mà đổ hết trách nhiệm lên "trà" có đúng không?

- Có đạo lý, tiểu cô nương nói có đạo lý. Mọi người đều gật đầu.

Lý tú tài không phục, tiến lên, lớn tiếng nói:

- Nói vớ vẩn, nói vớ vẩn, độc chính là độc, uống nhiều uống ít chẳng qua là trúng độc nhiều hay ít thôi. Mọi người đừng tin lời nàng, nàng là người của Trà Hành đương nhiên là phải nói vậy.

Tần Thiên quay đầu lại nhìn thẳng Lý tú tài, vẻ mặt vẫn tươi cười nhưng giọng hơi trầm lại:

- Xin hỏi tú tài, mỗi ngày người uống bao nhiêu chén trà, uống giờ nào, uống trước hay sau khi ăn?

Lý tú tài chẳng qua là đọc được mấy dòng trong quyển sách cổ, nghĩ mượn cái đó để biểu hiện bản thân chứ không nghiên cứu quá sâu về trà. Lúc này Tần Thiên đột nhiên hỏi vậy, nhất thời không biết dụng ý của đối phương, lập tức thành thật đáp.

- Bản tú tài mỗi ngày uống 7,8 chung trà, giờ nào cũng uống, trước, sau khi ăn đều uống.

Nói xong lại cười nhạt nói:

- Chẳng lẽ uống chén trà còn phải xem giờ?

Tần Thiên nhíu mày, vỗ tay cười nói:

- Lời này của tú tài đúng một nửa. Uống trà tuy rằng không cần xem giờ nhưng tuyệt đối nên chọn thời điểm.

Nói tới đây, lại xoay người nhìn mọi người, tiếp tục nói:

- Trà tuyệt đối không nên uống trước khi ngủ hoặc khi bụng rỗng. Trước khi ngủ uống trà sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, bụng rỗng uống trà khiến khó tiêu, nghiêm trọng hơn còn khiến tim đập nhanh, đau đầu, sinh ra hiện tượng "say trà". Hơn nữa giờ thời tiết nóng bức, nước trà không nên để quá 12 canh giờ, nếu không sẽ dễ bị thổ tả.

Nói đến đây, Tần Thiên quay đầu liếc Lý tú tài một cái, hắn có chút chột dạ quay đầu.

Một số người nhìn thấy thì cười nói:

- Lý tú tài, thì ra là ngươi uống trà để qua đêm.

Mặt Lý tú tài đỏ bừng định cãi lại nhưng không nói được một lời. Còn đang định chạy thì đường đã bị mọi người chặn, nhất thời xấu hổ vô cùng.

- Lại nữa, uống trà kị uống trà quá nóng hoặc quá lạnh. Uống khi nóng thì khiến người mệt mỏi, uống khi lạnh thì làm tụ đờm. Kị uống trà đun đi đun lại nhiều lần, đến lần thứ 3,4 thì độc tố trong trà sẽ phát tác. Còn nữa, kị uống trà trước khi ăn và uống ngay sau khi ăn.

Bên kia, Tần Thiên nói với mọi người, tay phải của nàng hơi vung lên, vẻ mặt hào hứng, hai mắt sáng bừng. Lúc nói chuyện, vẻ thông minh bức người hiện ra. Hơn nữa dung nhan nàng không phải bình thường, tươi cười khả ái, giọng như tiếng ngọc chạm nhau rất êm tai. Tất cả đều hình thành sức cuốn hút của nàng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nhất thời, sảnh đường yên lặng, chỉ có giọng nói lưu loát của Tần Thiên mà thôi.

- Lại nói về điểm tốt của trà, trà không chỉ giúp tinh thần sảng khoái, giải nhiệt, giải khát, tiêu đờm, tiêu cơm, giảm béo, giải rượu... mà hơn nữa còn có thể kéo dài tuổi thọ, phòng tránh bệnh tật. Nữ nhân uống đều còn giảm béo, dưỡng da. Nhưng một ngày uống trà tốt nhất chỉ trong khoảng hai giờ, chia làm 3,4 lần pha là hợp. Phương Bắc là nơi đồ ăn nhiều dầu mỡ thì nhiều lắm cũng không được quá 4 giờ. Quá thời gian này trà thực sự sẽ thành độc dược.

Mọi người nghe gật đầu không ngừng, tâm phục khẩu phục. Mà đám tiểu nhị vốn xem thường Tần Thiên lúc này đều rất hoảng sợ. Đạo lý này bọn họ có cái biết, có cái không, cho dù có biết nhưng để họ nói ra thứ tự, rành mạch như vậy thì vạn lần không thể.

Có một số người bất giác nhìn về phía Tần Thiên với vẻ kinh ngạc, bội phục.

Lúc này, Lý tú tài cực xấu hổ, vốn định làm loạn nhưng không ngờ lại bị một tiểu nha đầu phản bác đến á khẩu, hắn vừa thẹn lại quẫn, lấy tay áo che mặt, đinh vụng trộm chuồn ra đi. Nhưng còn có người lắm chuyện không chịu buông tha hắn.

Có người kéo ống tay áo hắn nói:

- Lý tú tài, nếu trà không phải là độc được thì dù sao ngươi cũng phải mua chút ít chứ. Chính là phải nhớ những lời tiểu cô nương nói, đừng có uống trà để qua đêm nữa.

Mọi người cười lớn, Lý tú tài hận không có lỗ nẻ để chui vào.

Nhưng lúc này, Tần Thiên lại tiến lên phúc thân với hắn:

- Tiểu nhân cảm ơn những lời chỉ điểm của tú tài.

Lý tú tài nghĩ Tần Thiên đang châm chọc hắn, mặt tái lại, chỉ vào Tần Thiên nói không nên lời. Tần Thiên lại ngẩng đầu nhìn hắn thành ý nói:

- Lý tú tài, từng câu từng chữ của tiểu nhân đều là từ thật lòng, lời nói của tú tài có những điều đúng, cũng là cảnh tỉnh chúng ta. Chúng ta trước bán trà xem nhẹ việc nói với khách về những điều này, cũng vì như thế mới khiến tú tài bị bệnh, thật ra là chúng ta không đúng. Về sau Trà Hành chúng ta sẽ nói cho mọi người cách uống trà đúng, sau này mọi người có thể yên tâm uống trà, điều này có phần công của tú tài.

Không nên bức người quá đáng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, để cho người ta chút mặt mũi cũng là tự cho mình đường lui. Đây là nguyên tắc hành xử của nàng.

Mọi người nghe Tần Thiên nói như vậy nhớ tới nếu không phải có những lời này của Lý tú tài thì bọn họ sẽ không biết được những điều đó, nhất thời không còn ý cười nhạo, có một số người còn chắp tay cảm tạ hắn.

Lý tú tài thấy vậy, sắc mặt mới dần hòa hoãn lại, ánh mắt nhìn Tần Thiên cũng có chút cảm kích.

- Lời này của Tần Thiên rất hợp lòng ta.

Bỗng nhiên, một người cười lớn đi tới, Tần Thiên nghe tiếng nhìn lại thấy là Từ chưởng quỹ đi tới.

Từ chưởng quỹ đầu tiên là khen ngợi, nhìn Tần Thiên một cái rồi quay đầu chắp tay với Lý tú tài, thở dài nói:

- Từ mỗ thay mặt phu nhân cảm tạ tú tài chỉ giáo, còn xin tú tài viết ra những điều tốt, xấu của trà, phu nhân muốn treo trong sảnh để mọi người có thể hiểu chính xác cách uống trà.

Lý tú tài mừng rỡ, Thịnh Thế là Trà Hành lớn nhất Dương thành, treo chữ của mình ở đây chẳng phải là một điều tốt sao.

Lưu chưởng quỹ lập tức sai người mang văn phòng tứ bảo đến, Lý tú tài viết lại những lời Tần Thiên vừa nói trước mặt mọi người, đương nhiên là dùng tất cả tài năng của mình, chữ viết rất đẹp.

Viết xong, Từ chưởng quỹ lại bảo người chọn trà tốt tặng cho hắn. Lý tú tài cười nhận lấy. Một trận sóng gió giải quyết trong không khí thoải mái. Sau đó, Tần Thiên và Từ chưởng quỹ tiễn Lý tú tài ra ngoài.

Lúc Lý tú tài ra ngoài, bỗng nhiên xoay người, nhìn Tần Thiên vái chào, nhẹ giọng nói:

- Đa tạ cô nương .

Tần Thiên vội vàng đáp lễ:

- Không dám nhận đại lễ của tú tài.

Lý tú tài đứng thẳng người nhìn Tần Thiên mỉm cười nói:

- Đúng là ta đọc sách thánh hiền mấy chục năm cũng không có được trí tuệ, khí phách như cô nương...

Nói xong lắc đầu, xoay người đi.

Tần Thiên nhìn theo Lý tú tài rời đi, quay đầu lại đã thấy Tạ công tử và tùy tùng của hắn đi tới.

Tần Thiên cười nói:

- Tạ công tử hẳn đã chọn được loại trà phù hợp?

- Hôm nay còn có chuyện quan trọng, ngày khác lại đến thỉnh giáo cô nương!

Tạ công tử cười nói xong rồi cùng người tùy tùng đi ta. Đến cửa, bỗng nhiên lại xoay người, nhìn Tần Thiên mỉm cười, trong tươi cười có ý tứ khó mà nói rõ:

- Tạ gia chúng ta sao không tìm được nha đầu thông minh như ngươi?

Nói xong lại nhìn nàng đầy vẻ thâm trầm rồi quay đầu bước đi.

Tần Thiên đứng ở cửa nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, nhất thời có chút khó hiểu.

Mục lục
Ngày đăng: 22/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục