Gửi bài:

Chương 238 - Xử phạt

Đúng lúc này, nha hoàn bên ngoài thông báo:

- Đại thiếu phu nhân cùng Tam thiếu phu nhân đến!

Tiếp theo, Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng khóc lóc trong phòng thì không khỏi sửng sốt.

Nhìn thấy Tần Thiên, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, nàng vội lau nước mắt, ngồi thẳng dậy. Nàng có thể khóc lóc trước mặt mọi người, duy nhất với người này, nàng quyết không thể để Tần Thiên nhìn thấy mình rơi dù chỉ một giọt nước mắt!

Nàng vì ai mới phải chịu sự lăng nhục này?

Tuy rằng ban đầu bị bắt đi nàng còn chưa hiểu vì sao nhưng trải qua một tháng, nàng đã bắt đầu hiểu về tình hình, nàng sao còn không hiểu!

Tạ Đình Quân, Tần Thiên, hai người kia, hai người kia...

Trang Minh Hỉ nghiến chặt răng, trong mắt như có ngọn lửa thiêu đốt!

Tần Thiên đương nhiên nhìn thấy ánh mắt Trang Minh Hỉ nhìn mình, ánh mắt này khiến nàng lạnh người, không biết vì sao, nàng nhớ tới một người, đó là Linh Nhi, hai năm trước vì hãm hại nàng bất thành mà bị đuổi ra khỏi Trang phủ.

Linh Nhi là vì Trang Tín Xuyên cho nên hận nàng, nàng có thể hiểu. Nhưng Trang Minh Hỉ vì sao lại hận nàng như vậy, bởi vì vị trí đương gia, hay là vì Tạ Đình Quân?

Nếu là lý do trước, nàng ta là một thứ nữ, lại sắp xuất giá, nào có xung đột về lợi ích? Nếu là lý do thứ hai, chẳng lẽ là bởi vì mấy lời đồn đại? Nhưng nàng biết rõ mình cùng Tín Ngạn tình cảm sâu đâm, Tạ Đình Quân cũng coi trọng nàng ta, nàng ta ghen gì chứ?

Tần Thiên thật sự không thể hiểu được.

Nhưng tôn chỉ của Tần Thiên là, người không đánh ta, ta cũng không đánh người, nhưng nếu động vào ta, thì cũng đừng trách ta! Bất kể nàng ta vì nguyên nhân gì nhưng vẫn đã là nhằm vào mình, chẳng lẽ nàng lại khoanh tay chịu chết? Nay Trang Minh Hỉ nằm trong tay nàng, cũng đừng trách nàng không biết thương hại.

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì những việc làm của mình

Thấy bọn họ vào, Lý di nương tiến lên hành lễ. Tần Thiên đi đến bên giường Trang Minh Hỉ nhìn nàng ta bình tĩnh nói:

- Nghe nói ngươi đã tỉnh lại, mẫu thân bảo ta đến thăm ngươi, thuận tiện hỏi ngươi mấy câu.

Nói xong Tần Thiên thấy nàng sắc mặt tái mét thì thuận miêng hỏi một câu:

- Thế nào, đỡ hơn nhiều chưa?

Nghe câu hỏi thăm ân cần này, lòng Trang Minh Hỉ nao nao, bởi vì sau khi nàng tỉnh lại, không ngờ câu thăm hỏi đầu tiên lại là từ Tần Thiên.

Giả mù sa mưa!

- Minh Hỉ đã khá hơn nhiều, đa tạ Đại thiếu phu nhân quan tâm!

Trang Minh Hỉ không mặn không nhạt đáp. Chuyện đã đến nước này, cũng không cần phải ngụy trang nữa.

Tần Thiên cũng không để ý sự lãnh đạm của nàng, lại hỏi:

- Khá lên là tốt rồi, mẫu thân vẫn rất lo lắng cho ngươi!

Nghe câu nói này, Trang Minh Hỉ trong lòng nóng lên, thật tình mà nói, từ nhỏ đến lớn, Đại nương quả thật chưa từng bạc đãi nàng...

- Ta sẽ đi thỉnh an Đại nương. Giọng Trang Minh Hỉ nhu hòa hơn nhiều

- Được, nhưng trước đó ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có biết kẻ bắt cóc ngươi là ai không? Còn nữa, bọn họ vì sao bắt cóc ngươi, ngươi sao có thể trở về?

Cũng không phải Tần Thiên hiếu kỳ, có điều việc Trang Minh Hỉ bị bắt đi rất ly kỳ, mà lúc trở về lại càng ly kỳ hơn, nàng vẫn luôn muốn biết rõ ràng.

Nghe vậy, Trang Minh Hỉ cúi đầu, lấy chăn phủ quanh người, dáng vẻ sợ hãi:

- Ta cũng không biết, chuyện quá đột ngột, bọn họ luôn che mặt, ta vốn không biết bọn họ là ai, ta cũng không biết bọn họ đem ta tới đâu, dường như là một thôn trang nhưng vị trí cụ thể ở đâu ta cũng không biết. Bọn họ nhốt ta hơn một tháng, bọn họ làm nhục ta...

Nói tới đây, Trang Minh Hỉ bắt đầu nức nở, Lý di nương tiến lên ôm nàng vào lòng, vẻ mặt Phương Nghiên Hạnh đầy sự thương hại.

- Sau đó, bọn họ đưa ta ra ngoài, nói là muốn bán ta cho kỹ viện. Trên đường đi, ta thừa dịp bọn họ không chú ý mà nhảy xuống xe ngựa, nhân đêm tối mà trốn thoát khỏi bọn họ, chạy suốt cả một đêm, mới tìm được đường về! Trang Minh Hỉ vừa khóc vừa nói.

Thấy nàng khóc lóc đáng thương, nhớ tới nàng hơn một tháng nay phải chịu bao cực khổ, Tần Thiên không khỏi động lòng trắc ẩn nhưng lại nhớ lại những việc độc ác nàng đã làm với mình mà nghĩ. Nếu lần này vì thương hại mà tha cho nàng thì khó tránh được lần sau nàng ta sẽ không lặp lại, lần sau, bản thân có thể thoát hiểm hay không? Nàng quyết không làm Đông Quách tiên sinh

Nghĩ vậy, Tần Thiên cứng rắn lại rồi nói:

- Việc cuối, chúng ta đã bắt được Trương Dũng, giờ đang hoài nghi ngươi cùng hắn thông đồng hãm hại ta! Ta cho ngươi hai ngày chăm sóc bản thân cho tốt, hai ngày sau mẫu thân sẽ tự xử lý chuyện này. Tốt nhất ngươi nên thành thật khai báo, nếu không, chúng ta sẽ đưa việc này cho quan phủ xử lý, đến lúc đó kết quả ra sao sẽ không còn nằm trong tầm khống chế của chúng ta nữa

Vừa dứt lời, Trang Minh Hỉ còn chưa kịp nói chuyện, Trang Tín Xuyên vẫn đứng ở một bên bỗng nhiên một bước tới bên Trang Minh Hỉ, chỉ vào nàng rồi nói với Tần Thiên:

- Đại thiếu phu nhân, chuyện này vừa rồi chúng ta đã hỏi qua Minh Hỉ, nàng đã thừa nhận là nàng làm. Nàng nói nàng chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra chuyện đó, nàng đang chuẩn bị đi nhận lỗi với Đại nương! cũng không cần phải đợi thêm hai ngày, bây giờ ta sẽ đưa nàng đến chỗ Đại nương dập đầu nhận sai!

Nói xong, Trang Tín Xuyên nắm lấy cánh tay Trang Minh Hỉ, kéo nàng ra khỏi giường. Bởi vì dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa làm cho nàng ngã xuống đất, may mà có Hỉ Thước ở một bên nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy.

Hành động này làm cho Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đều ngây ngẩn người, trơ mắt nhìn Trang Tín Xuyên thúc giục Hỉ Thước đi hài cho Trang Minh Hỉ.

Sắc mặt Trang Minh Hỉ càng tái nhợt, nàng cắn môi, nước mắt vòng quanh. Có điều, Trang Tín Xuyên không chút thương xót muội muội, nàng đi hài xong, lập tức kéo nàng đi ra ngoài, Trang Minh Hỉ cơ hồ phải chạy theo mới có thể đuổi theo.

Tần Thiên cùng Phương Nghiên Hạnh nhìn nhau, trong lòng đều khiếp sợ, Trang Tín Xuyên thật quá vô tình

Hai người thầm thở dài, cũng đi theo.

Bởi vì Trang Tín Xuyên bắt Trang Minh Hỉ chủ động nhận tội, cho nên việc xử lý được tiến hành trước thời hạn.

Đại phu nhân triệu tập mọi người đến đại sảnh.

Trang Tín Xuyên vì muốn biểu hiện rõ việc này không liên quan đến mình, lớn tiếng mắng chửi Trang Minh Hỉ, còn buộc Trang Minh Hỉ dập đầu nhận sai trước Đại phu nhân và Tần Thiên.

Mọi người thấy Trang Minh Hỉ bị Trang Tín Xuyên ấn dập đầu, nước mắt rơi đầy, cả người run rẩy, trong lòng đều cảm thấy thương hại.

Sau đó, Đại phu nhân lại đích thân hỏi có phải Trang Minh Hỉ làm chuyện này này hay không, chuyện đã đến nước này, Trang Minh Hỉ cũng không thể nói dối, ngoan ngoãn nhận lỗi. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt đều rất nản lòng thoái chí, tuyệt vọng.

- Vì sao? Minh Hỉ, vì sao ngươi phải làm như vậy?

Đại phu nhân đau lòng nói:

- Ta vẫn nghĩ ngươi là người có hiểu biết, nhưng ngươi đã làm cho ta quá thất vọng rồi...

Đây cũng là nghi vấn trong lòng Tần Thiên, Tần Thiên lập tức nhìn về phía Trang Minh Hỉ đang quỳ gối trong sảnh.

Lại thấy Trang Minh Hỉ cười thảm vài tiếng, sau đó lồm cồm bò dậy:

- Vì sao?

Trang Minh Hỉ hơi lảo đảo, đứng thẳng người rồi thì bắt đầu lạnh nói:

- Đại ca, ngươi tin tưởng nữ nhân này, nhưng ta không tin

Ngón tay Trang Minh Hỉ run run chỉ vào Tần Thiên:

- Nếu không phải nàng ta khiến Tạ Đình Quân có ý đồ gì thì Tạ Đình Quân sao có thể không để ý an nguy của bản thân mà cứu nàng? Còn vì nàng mà mất đi ba ngón tay? Đại ca, ngươi tin tưởng nữ nhân này như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ chịu thiệt!

Nghe thấy lời ấy, Tần Thiên lòng dâng lên sự tức giận, đã đến nước này, nàng ta còn không quên cắn mình! Chẳng lẽ thật sự vì Tạ Đình Quân?

- Ngươi hiểu lầm rồi.

Tần Thiên đang muốn giải thích đôi câu, Trang Minh Hỉ lại xua xua tay, cười sầu thảm:

- Hiện tại có hiểu lầm hay không cũng không còn quan trọng, ta giờ đã rơi vào tình cảnh này, Tạ gia cũng sẽ không muốn cưới ta ...

Nói xong nước mắt lại tuôn rơi.

Lần này thật sự thành công lấy được sự thương xót của mọi người.

Mọi người nhớ tới đồn đại lúc trước giữa Tạ Đình Quân và Tần Thiên, tuy rằng đại đa số không đến mức hoài nghi Tần Thiên, nhưng đều có thể hiểu được tâm tình của Trang Minh Hỉ. Hơn nữa nàng giờ lại xảy ra chuyện này, kể cả Đại phu nhân cũng không còn quá giận nàng

Mà Lý di nương và Trang Tín Xuyên cũng rất hài lòng với lời giải thích này của nàng. Nàng nói như thể là nàng là vì thù riêng mới làm ra chuyện này, cũng không hề liên quan đến bọn họ.

Tất cả mọi người bao gồm cả Tần Thiên đều không nghĩ tới Trang Minh Hỉ còn có thể có mục đích gì khác. Vốn là một thứ nữ sắp xuất giá còn có tâm tư muốn đoạt lấy địa vị gia chủ Trang phủ là điều ai cũng không thể tưởng tượng nổi, cũng khó trách mọi người không nghĩ ra.

Đang lúc Tần Thiên còn muốn nói gì đó, Trang Tín Ngạn lại giữ tay nàng lại. Sau đó hắn đứng lên, lấy giấy bút ra viết: "Tần Thiên là thê tử của ta, mặc kệ người khác nói cái gì, ta chỉ tin tưởng nàng. Tạ Đình Quân vốn là vị hôn phu của ngươi, nếu ngươi thà tin người khác cũng không muốn tin hắn, như vậy việc hôn nhân này thế nào cũng sẽ không thành."

Nhìn thấy những lời này, Trang Minh Hỉ biến sắc mấy lần, cuối cùng, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong lòng tràn ngập sự ghen tỵ.

Chính vì thế này mà nàng mới có thể thống hận Tần Thiên như vậy. Bất kể là ai cũng đều chỉ để ý đến Tần Thiên, có ai nghĩ cho Trang Minh Hỉ nàng không?

Cuối cùng, Đại phu nhân quyết định xử trí Trương Dũng hãm hại gia chủ, đánh ba mươi trượng rồi bán đi. Về phần Trang Minh Hỉ, Đại phu nhân trong lòng tuy rằng rất thương tiếc nhưng bà trước giờ luôn rất công bằng, Tần Thiên cũng là người của Trang phủ, bà sẽ vì Tần Thiên mà giữ lẽ công bằng. Vì thế, dựa theo gia quy, Trang Minh Hỉ không thể ở lại trong phủ, bị đưa đến biệt viện, hơn nữa tất cả mọi chi phí đều giảm một nữa, sau này nếu xuất giá, của hồi môn cũng sẽ giảm một nửa.

Vốn định lập tức thi hành nhưng vì Trang Minh Hỉ bỗng nhiên té xỉu, Lý di nương khóc lóc cầu xin, Đại phu nhân cho phép Trang Minh Hỉ ở trong phủ chăm sóc thân thể cho tốt rồi mới đưa đi. Nhưng thời gian này sẽ bị cấm túc, không được tùy tiện đi lại

Không lâu sau, Tạ Đình Quân bởi vì nghe tin có người làm nhục Trang Minh Hỉ mà cùng người khác đánh giết, kết quả bị người đả thương, hôn mê bất tỉnh. Tạ gia cảm thấy không thể để việc này tiếp diễn, liền thừa dịp lúc Tạ Đình Quân hôn mê mà từ hôn với Trang phủ. Tạ Đình Quân tỉnh lại còn tìm đến cửa Trang phủ, yêu cầu tiếp tục hôn ước, kết quả bị Đại phu nhân khuyên giải, cũng đành buông tay.

Kết quả, Tạ Đình Quân lại trở thành nam tử si tình trong mắt mọi người. Đối với việc Tạ gia từ hôn không có ai dám nói Tạ gia không đúng.

Dường như đó là một kết cục hợp tình hợp lý

Hôn ước vốn bị Tạ Đình Quân làm cho phức tạp cứ như vậy mà hóa giải.

Mục lục
Ngày đăng: 21/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục