Gửi bài:

Chương 34 - Ghen tỵ

Tần Thiên lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, đầu tiên là nhìn thấy một chiếc quạt giấy mày đen, trên quạt viết mấy chữ như rồng bay phượng múa. Chữ viết kiên cường, mạnh mẽ hữu lực "Sách mã độ huyền nhai, loan cung xạ hồ nguyệt" (Vung roi ngựa vượt qua vách núi, kéo cung tên bắn hết quân Hồ)

Đuôi quạt có gắn theo một viên mã não trơn bóng cùng dây màu đỏ rủ xuống nhìn rất hoa lệ.

- Tiểu nha đầu, đang nói với ngươi đó.

Đối phương tựa hồ có chút mất kiên nhẫn.

Tần Thiên ngẩng đầu thấy đôi mắt sáng ngời, mày rậm xếch lên, anh khí bức người. Đúng là Tạ công tử lần trước đã làm khó dễ Phạm Thiên.

Lần này, theo sau hắn còn có một nam nhân trông như tùy tùng. Người đó dáng người cao lớn, tuổi cũng lớn hơn hắn, ngũ quan thô mộc, ánh mắt sắc bén, má trái có một vết sẹo, nhìn qua có chút đáng sợ. Nhưng người như vậy đứng sau hắn lại càng khiến hắn thêm vẻ ngọc thụ lâm phong, uy vũ bất phàm.

Tần Thiên vội vàng lui ra phía sau vài bước, phúc thân với hắn rồi cười nói:

- Tạ công tử, tiểu nhân chậm trễ rồi, mời Tạ công tử vào.

Nói xong vươn tay mời dẫn hắn vào đại sảnh.

Bên cạnh có một tiểu nhị tên Đức Quý hơn hai mươi tuổi, mắt nhỏ mi thưa thấy Tạ công tử vào, biết hắn ra tay hào phóng, lần trước hắn thưởng cho tiểu nhị pha trà toàn bạc vụn cho nên muốn đoạt khách từ tay Tần Thiên. Lập tức dựa vào mình có kinh nghiệm, đi đến bên Tạ công tử, xoay người cười nói:

- Tạ công tử, một thời gian không gặp, trông công tử càng ngày càng phong độ, hôm nay hay là để tiểu nhân tiếp đón công tử?

Tần Thiên sao không biết dụng ý của hắn nhưng trước mặt khách cũng không thể nói gì. Hơn nữa tiểu nhị bán được hàng cũng không phải trích lợi nhuận, chẳng cần vì chút tiền thưởng mà phải so đo, dù sao bọn họ cũng là tiền bối.

Nghĩ vậy, Tần Thiên đang định thối lui thì nhưng nào biết Tạ công tử lại nói:

- Không cần ngươi, để tiểu nha đầu này đến tiếp đón là tốt rồi.

Đức Quý đụng phải đinh thì cười gượng hai tiếng, lại trừng mắt nhìn Tần Thiên một cái rồi tức giận lùi ra. Hắn đi đến bên tiểu nhị Đại Hồng, nhìn bóng Tần Thiên tiếp Tạ công tử, hừ lạnh:

- Chẳng biết Đại phu nhân nghĩ như thế nào lại để cho tiểu nha đầu đến sảnh đường đón khách. Biết thì còn bảo chúng ta đang bán trà, không biết còn tưởng rằng chúng ta đang bán...

Nói tới đây, vẻ mặt cực khinh bỉ.

Tần Thiên trong 1 tháng được thăng làm tiểu nhị chính thức, hơn nữa biểu hiện xuất chúng, lập tức đè ép đám tiểu nhị nên bọn họ trong lòng sớm đã khó chịu.

Đại Hồng liếc nhìn Tần Thiên một cái rồi tiến đến rỉ tai Đức Quý:

- Ta cũng chẳng tin nàng có bản lĩnh thực sự, còn chẳng phải dựa vào mình có chút tư sắc. Với nam nhi mà nói, cười một cái còn hơn chúng ta nói rách mép. Cứ như vậy, Trà Hành chúng ta sớm muộn sẽ bị người đàm tiếu.

- Ngươi xem đi, đợi đến khi thực sự gặp chuyện thì phu nhân sẽ phải hối hận với quyết định của mình.

- Khách đến rồi, đón khách quan trọng hơn.

Lúc này hai người mới ngừng thì thầm, vội vàng tiếp đón khách nhân.

Bên này, Tần Thiên nhìn Tạ công tử cười nói:

- Tạ công tử lại đến Dương thành du ngoạn? Trà lần trước mang về hẳn là hợp ý nên lần này đến mua thêm? Tạ công tử phải xem thêm mấy loại trà mới mới được?

Nói xong liền giới thiệu cho Tạ công tử mấy loại lá trà, nói về tính chất, nguồn gốc của trà đương nhiên nàng thuộc làu nên nói rất lưu loát.

Tạ công tử kinh dị:

- Nha đầu, lần trước đến hình như ngươi còn không hiểu những chuyện này. Chỉ trong thời gian ngắn ngươi đã học được nhiều như vậy?

Tần Thiên cười:

- Cũng không có gì khó, chỉ cần cố gắng thì nhất định có thể làm được.

Chiếc quạt trong tay Tạ công tử "xoẹt" một tiếng rồi cụp lại, tư thái tiêu sái, hắn cầm quạt chỉ về Tần Thiên cười nói:

- Lời này ta thích nghe.

Nói xong, hơi hơi cúi đầu nhìn nàng, hai mắt đen sáng bừng:

- Tiểu nha đầu khá lắm, trí tuệ bản lĩnh không kém nam nhi chút nào, nhưng mà nữ nhân chung quy cũng là nữ nhân, xuất đầu lộ diện thế này không phải là chuyện tốt cho ngươi đâu.

Những lời này, trước khi Đại phu nhân cho nàng đến đại sảnh tiếp khách cũng từng nói. Lúc ấy Đại phu nhân nói:

- Sau khi ngươi đến đại sảnh sẽ có nhiều lời đàm tiếu, ngươi có sợ không?

Tần Thiên nhìn Tạ công tử mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Ta không là thiên kim nhà giàu, cũng không phải tiểu thư khuê các, ta sợ gì xuất đầu lộ diện? Trước mắt bao người, cây ngay không sợ chết đứng, cho dù có người đàm tiếu ta cũng không sợ.

Đại phu nhân lấy thân phận quả phụ cũng có thể đứng vững trước những lời đồn đại nhảm nhí, vẫn kiên trì đến bây giờ, nay chẳng phải được mọi người tôn trọng? Nàng là một tiểu nha hoàn thì sợ cái gì, nàng càng không sợ tổn hại khuê danh mà không lấy được phu quân. Xuyên qua thành gia nô cũng với vắt óc nghĩ làm thế nào để lấy được một nam nhân tốt thì chẳng bằng tự nắm bắt cơ hội cho chính mình.

Hơn nữa sau lưng có Đại phu nhân nên càng không cần lo lắng mấy vấn đề này.

Tạ công tử nghe xong lời này, cười ra tiếng:

- Cây ngay không sợ chết đứng, ha ha, nha đầu ngươi rất hợp ý ta.

Tần Thiên thấy hắn vui vẻ, nhân cơ hội nói:

- Không bằng để tiểu nhân giới thiệu mấy loại trà mới cho Tạ công tử thử xem? Tạ công tử thấy tốt có thể mua nhiều một chút mang về. Đồ ăn phương Bắc nhiều dầu mỡ, uống nhiều trà giúp tiêu mỡ đó, chính là quà tặng thể hiện tấm lòng nhất.

- Chỉ sợ chim trên cây cũng bị ngươi dỗ xuống được.

Tạ công tử nhìn nàng nhếch miệng cười, ánh mắt lóe ra, khuôn mặt anh tuấn sáng bừng khiến Tần Thiên hơi sửng sốt ngây người.

Nhanh chóng, Tần Thiên lấy lại tinh thần, vươn tay ý mời Tạ công tử:

- Tạ công tử, mời qua phòng thử trà bên này, đã có người chuyên tiếp đón công tử, công tử có thể thử các loại trà ngon.

Nói xong đưa hắn đến phòng thử trà, giao cho tiểu nhị phụ trách ở đó.

Từ sau khi Tần Thiên vào Trà Hành, Đại phu nhân tiếp thu đề nghị của Tần Thiên, mở ra một phòng thử trà ở phía đông sảnh đường, bài trí tinh tế rất được khách nhân khen ngợi, cũng kích thích khách muốn mua hàng. Một tháng đầu, Đại phu nhân cho Tần Thiên ba lượng bạc, trong đó một lạng là tiền của nha hoàn bậc hai, còn lại là thưởng cho đề nghị của nàng.

Lúc ấy, ma ma bậc nhất cũng chỉ được mười lạng bạc, thấp chút nữa chỉ được 7,8 lạng, Tần Thiên được 3 lạng bạc đương nhiên là vui mừng, thầm nghĩ sau này nên nghĩ nhiều cho Trà Hành thì có thể được thưởng càng nhiều. Hoặc không lâu sau sẽ có thể tự chuộc thân.

Đang lúc Tần Thiên đưa Tạ công tử đến phòng thử trà thì một gã văn nhân khoảng 40 tuổi mặc áo vải bố màu xám đi vào. Đức Quý vốn chuẩn bị tiếp khách, thấy là hắn thì vội xoay người tránh một bên, kéo Đại Hồng bên cạnh nói:

- Đó chẳng phải là tên tú tài hủ lậu nghèo kiết xác thi mãi không đỗ lại đến, lần trước bị hắn làm phiền chết khiếp mà chỉ mua chút trà, nhỡ bao nhiêu việc của ta, cuối cùng còn bị hắn mắng. Lần này ta không thể làm nơi cho hắn phát tiết được

Lý tú tài tự cho mình là tài cao nhưng thi mãi không đỗ, trong lòng luôn buồn bực. Đại Hồng và vài tiểu nhị khác đều bị Lý tú tài cho ăn hành nên đều lui sang một bên, giả bộ như đang bận nhiều việc, chẳng ai muốn tiếp đón hắn.

Đức Quý quay đầu, thấy Tần Thiên từ phòng thử trà đi ra, lập tức đảo mắt, trong lòng nổi lên suy nghĩ. Hắn vẫy Tần Thiên nói:

- Tần Thiên, có khách đến, ngươi đi tiếp đón đi?

Ngươi không phải cười rất vui vẻ sao? Không phải ngay cả đại chưởng quỹ cũng nói ngươi có khả năng sao? Tốt lắm, xem xem ngươi dùng chiêu mỹ nhân kế trước mặt Lý tú tài được hay không?

Mục lục
Ngày đăng: 22/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục