Gửi bài:

Chương 38 - Trí nhớ như nước

Từ chỗ nhìn của Trang Tín Ngạn thì sẽ thấy đó là cảnh Trang Tín Xuyên đang cùng một nữ tử nào đó trốn ở đây lén lút tán tỉnh

Thân hình Trang Tín Xuyên cao lớn khiến nữ tử kia bị che khuất, chỉ lộ ra chút quần áo nhưng nhìn quần áo thì đoán hẳn là nha hoàn Trang phủ.

Loại chuyện này cũng chẳng có gì kì quái, hắn đã không dưới một lần thấy nha hoàn trong phủ câu dẫn Trang Tín Xuyên. Ý nghĩ của đám nha hoàn đó cũng dễ hiểu thôi, có thể trở thành người trong phòng của đương gia tương lai, thân là nô tỳ, đó mới là cách tốt nhất để một bước lên trời

Chuyện này hắn sẽ mặc kệ, đang chuẩn bị tránh ra, bỗng nhiên khuôn mặt Tần Thiên lộ ra sau vai Trang Tín Xuyên nhưng rồi lại nhanh chóng bị Trang Tín Xuyên che khuất. Tuy rằng chỉ trong chốc lát nhưng cũng đủ cho người mắt tinh như Trang Tín Ngạn nhìn rõ

Trang Tín Ngạn giật mình, trong chốc lát, chuyện cũ xa xôi, chuyện cũ mà hắn đã muốn quên đi lại như thủy triều dâng lên.

Mẫu thân dẫn một nữ tử 17 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp đi đến bên hắn, khi đó hắn mới 15 tuổi

Mẫu thân nắm tay hắn, lặng lẽ nói với hắn:

- Ngạn Nhi, nha đầu này con thích không?

Hắn nhìn về phía nử tử sau mẫu thân một khoảng không xa mà nàng vừa đúng lúc ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt to ngập nước có chút sợ hãi, làn da trắng nõn hơi ửng hồng. Nàng mỉm cười, xinh đẹp như hoa

Ngay lúc ấy, hắn cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn cúi đầu, khẽ gật gật

Lúc đó, nàng ở lại bên hắn

Một thời gian dài, nàng cùng hắn đọc sách, viết chữ, hầu hạ cuộc sống của hắn. Hắn thích nhìn thấy nàng, mỗi khi hắn thấy nàng cười thì sẽ cảm thấy thật vui mừng

Nhưng càng ngày nàng càng ít cười, cho dù nàng vẫn ở bên hắn nhưng người mẫn cảm như hắn có thể cảm nhận được lòng nàng bất an

Có một ngày, nàng từ cửa đi vào, sắc mặt tái nhợt, kì dị. Nàng nhìn hắn cười, cười dịu dàng xinh đẹp như mọi lần nhưng trong miệng lại nói ra những lời độc ác

- Đồ câm điếc vô dụng nhà ngươi, tuổi thanh xuân của ta sao phải lãng phí với ngươi?

Hắn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn nụ cười xinh đẹp dịu dàng của nàng, lúc này mới nhớ hình như mình chưa bao giờ nói cho nàng biết, mình có thể nhìn được nàng nói gì

Nụ cười của nàng càng lúc càng dịu dàng nhưng lời nói càng lúc càng ác độc:

- Cho dù bây giờ ta mắng ngươi thì ngươi cũng không nghe được. Người như ngươi căn bản chính là đồ phế vật, nếu đã là phế vật thì còn muốn nữ nhân làm gì? Nay ta sắp bị ngươi hủy hoại rồi, ta không cam tâm. Ta xinh đẹp thế này vì sao phải hầu hạ phế vật như ngươi. Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta muốn rời khỏi ngươi. Ta không cần ở bên quái vật cả đời không thể nghe, không thể nói như ngươi

Nói xong, nàng xoay người chạy đi, hắn đứng trong phòng sửng sốt một lúc lâu, tim đau như bị đao cứa nhưng nhớ tới câu nàng nói muốn rời khỏi hắn thì lại liều lĩnh đuổi theo

Hắn đuổi tới hậu hoa viên, không ngờ lại có chuyện càng khó xử đang chờ hắn. Hắn thấy nàng ôm lấy đệ đệ của mình, Trang Tín Xuyên còn nhỏ hơn hắn một tuổi. Trang Tín Xuyên xé rách quần áo nàng, cùng nàng lăn vào bụi hoa bên cạnh

Nhìn cảnh này, hắn chỉ lặng lẽ xoay người, từng bước đi về sân viện của mình, không lâu sau, hắn đổ bệnh

Qua vài ngày, chuyện của nàng và Tín Xuyên bị mẫu thân biết. Hắn chưa từng thấy mẫu thân tức giận như vậy. Tín Xuyên có nhị nương che chở, mẫu thân chỉ có thể bán nàng đi

Lúc đó hắn mới biết, thì ra mẫu thân nói với nàng rằng muốn nàng viên phòng với mình. Nàng không muốn đi theo mình nên mới mạo hiểm câu dẫn Tín Xuyên, hi vọng có thể vụng trộm mang thai với hắn mà thay đổi vận mệnh.

"Ta không cần ở bên quái vật cả đời không thể nghe, không thể nói như ngươi"

Hắn nhớ tới lời nàng từng nói khi hắn mới 15 tuổi, bất tri bất giác rơi lệ

Kí ức nhanh chóng trôi xa, hắn cố ý áp chế lại rồi nhanh chóng lui bước. Trang Tín Ngạn nhìn đôi nam nữ dây dưa phía trước, tim lạnh như băng

Thì ra nữ nhân trên đời đều như thế... ngoài mẫu thân, Nguyệt Nương thì căn bản không có nữ nhân nào đáng tin cậy...

Lần khảo nghiệm đó khiến hắn nghĩ nha đầu này có lẽ sẽ là ngoại lệ nhưng thì ra trên đời này vốn không có ngoại lệ. Chỉ cần có cơ hội bay lên cao thì các nàng sẽ không do dự mà ruồng bỏ chủ nhân của mình

Bên này, Tần Thiên bị Trang Tín Xuyên khống chế mà không thể động đậy, tức giận bốc hỏa. Nàng ngẩng đầu nhìn Trang Tín Xuyên tức giận nói:

- Nhị thiếu gia, ta là người bên cạnh Đại phu nhân, ngươi dám làm thế này với ta là không coi Đại phu nhân ra gì

Nếu không vì nể nang thân phận của hắn thì chỉ sợ Tần Thiên đã nhổ vào bản mặt vô sỉ của hắn bãi nước bọt.

Sắc mặt Trang Tín Xuyên trầm xuống, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hung ác nham hiểm:

- Cho ngươi chút màu mà ngươi định mở phường nhuộm sao. Ngươi đừng có lấy đại nương ra dọa ta. Ngươi thì là cái gì. Chẳng qua chỉ là một tiện tỳ mà thôi. Đại nương sẽ vì một nô tỳ như ngươi mà làm gì ta sao? Chỉ cần ta nói một câu đại nương sẽ tặng ngươi cho ta. Ta để ý đến ngươi là phúc từ kiếp trước của ngươi, tốt nhất ngươi nên làm cho ta vui vẻ, nếu không sau này xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào

Nói xong cúi đầu định hôn nàng, Tần Thiên liều mạng giãy dụa, mắt thấy sẽ bị hắn hôn được, bỗng nhiên, Tần Thiên kêu lớn một tiếng:

- Nhị thiếu phu nhân!

Sớm nghe nói vị tân phu nhân này thủ đoạn lợi hại khiến cho Trang Tín Xuyên không ai sánh bằng cũng phải nể nang, không biết có phải là sự thật

Ai ngờ, bốn chữ này như bùa chú khiến Trang Tín Xuyên vội dừng mọi động tác. Tần Thiên thầm nghĩ may mắn, nhân cơ hội đẩy hắn ra, vừa định trốn đi lại thấy Trang Tín Ngạn đứng cách đó không xa

Áo bào trắng bị gió nhẹ thổi tung càng khiến vẻ mặt hắn thêm phần lạnh lùng, khuôn mặt như ngọc cao quý, tựa như kiệt tác hoàn mỹ nhất trên đời

Rõ ràng là một bức tranh mềm mại nhưng vì ánh mắt của hắn quá lạnh lùng mà phá hủy vẻ đẹp tinh mỹ này

Tần Thiên dừng bước, nhất thời có chút giật mình, hắn đến đây từ khi nào?

Đằng sau, Trang Tín Xuyên đã ý thức được vấn đề, vừa định đuổi theo Tần Thiên thì lại nhìn thấy đại ca

Hắn dừng bước, vẻ mặt cười cười nhưng trong mắt có sự khinh thường. Tuy rằng biết hắn không nghe được nhưng vẫn gọi một tiếng đại ca rồi lại định kéo Tần Thiên đi

Tần Thiên vội chạy lên trốn bên Trang Tín Ngạn, nhìn hắn xin giúp

Nếu sống chết cũng phải khảo nghiệm nàng thì dù sao cũng nên bảo vệ nàng chút đi

Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn nàng một cái

Sao? Bị hắn phát hiện thì giờ làm bộ làm tịch sao? Nghĩ hắn nghe không được thì dễ bị đùa?

Trang Tín Ngạn thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Tần Thiên ngơ ngác nhìn bóng dáng như tiên của hắn, trong lòng tức mà không có chỗ phát tiết

Thế này là thế nào? Rõ ràng thấy nàng bị coi thường mà bỏ mặc, hắn là loại chủ nhân gì?

Nhưng lại nghĩ, có lẽ hắn vừa đến, không biết là tình huống gì? Dù sao hắn cũng không nghe được

Nghĩ vậy, trong lòng lại bình thường trở lại.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng cười, Trang Tín Xuyên nhìn theo, Tần Thiên nhân cơ hội đó đi theo sau Trang Tín Ngạn.

Khi Trang Tín Xuyên phát hiện thì Tần Thiên đã đi được một quãng xa, Trang Tín Xuyên cười lạnh hai tiếng:

- Đi theo phế vật kia đi, nghĩ hắn bảo vệ được ngươi sao?

- Tướng công, ngươi đang nói bảo vệ ai?

Một giọng nói kiều mỵ truyền đến

Trang Tín Xuyên đảo mắt, cười nhạt quay đầu lại nói:

- Nương tử, vi phu đương nhiên là bảo vệ nàng

Bên kia, Tần Thiên đi theo Trang Tín Ngạn đi về Thanh Âm viện.

Trang Tín Ngạn đi phía trước, hình như là không biết đằng sau có người đi theo. Tần Thiên cũng không để ý, nàng liên tiếp quay đầu lại, thấy Trang Tín Xuyên không đuổi theo thì cũng yên tâm

Nàng nhìn Trang Tín Ngạn đằng trước, cảm thấy có chút kỳ quái, sao hắn lại đi một mình, người bên cạnh đâu?

Đang nghĩ, Hải Phú không biết từ đâu chạy đến, đầu tiên hắn hành lễ với Trang Tín Ngạn sau đó cùng Tần Thiên đi theo sau. Tần Thiên hỏi hắn:

- Ngươi đi đâu, sao để đại thiếu gia đi một mình.

Hải Phú vừa đi vừa nói:

- Đại thiếu gia ngày nào cũng thích đứng 1 mình trong hoa viên, không cho người đi theo

Tần Thiên ngẩn ra, vội vàng hỏi:

- Thế hôm nay đại thiếu gia đến hoa viên từ khi nào?

- Đã được một thời gian rồi, ta thấy sắp đến lúc phải đến chỗ phu nhân mới ra ngoài tìm, đúng rồi...

Hải Phú nhìn nàng kỳ quái hỏi:

- Sao ngươi đi sau đại thiếu gia?

Tần Thiên không trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh lùng của Trang Tín Ngạn phía trước, trong lòng có lửa giận dâng lên

Đã một thời gian dài? Nếu như vậy thì hắn đã nhìn được mọi thứ?

Mẹ kiếp, hắn cứ trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra, nhìn nàng bị Trang Tín Xuyên coi thường

Chỉ vì nàng là hạ nhân nên không đáng để hắn bảo vệ?

Giờ khắc này, ánh mắt Tần Thiên như dao, cơ hồ có thể khoét được 1 cái động từ bóng dáng hắn.

Mục lục
Ngày đăng: 22/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục