Gửi bài:

Chương 160 - Nguy cơ

Ngày hôm sau, Từ chưởng quầy tìm hiểu được tin tức tường tận, năm Trà Hành lớn khác trong Dương thành đã bí mật liên hợp với các ngân hàng khác mà lấy giá thấp hơn Thịnh Thế ba phần để đoạt khác

- Đại thiếu phu nhân, phải mau nghĩ cách mới được

Từ đại chưởng quỹ lo lắng nói:

- Giờ khách hàng còn chưa tập hợp, tin chưa truyền ra, đến khi các khách thương đến Dương thành đều nhận được tin, nếu chúng ta còn chưa nghĩ được cách ứng đối thì vụ trà mùa thu này của chúng ta sẽ thất bại thảm hại

Thấp hơn ba phần? Tần Thiên nghe tin này thì thầm kinh ngạc. Lợi nhuận của trà dù cao nhưng giá như vậy thì hầu như không có cơ hội kiếm tiền. Những Trà Hành đó đều là Trà Hành lớn, ông chủ đều là những thương gia lão luyện, đương nhiên không phải là loại ngu xuẩn mà làm ra những chuyện hại người không lợi mình này

- Tin tức chính xác chứ? Tần Thiên hỏi lại

- Tuyệt đối tin cậy, đây là ta lấy được tin từ một khách hàng quen, hắn nói, năm Trà Hành lớn đã sớm phái người truyền tin cho hắn, hắn còn không tin, cố ý đến tận Dương thành. Vào thành, năm Trà Hành đó còn phái người bàn bạc với hắn, hành động rất mạnh mẽ. Chỉ là hắn sợ có âm mưu nên tạm thời còn chưa quyết định.

Tần Thiên trầm ngâm một hồi nói:

- Ngươi phái người cải trang thành trà thương (thương nhân bán trà) từ ngoài đến bàn bạc với bọn họ, hiểu rõ tình huống cụ thể rồi báo lại.

Hai ngày sau, Từ chưởng quầy báo lại tin, tình thế còn ác liệt hơn tưởng tượng của Tần Thiên. Nàng lập tức gọi tất cả chưởng quỹ, quản sự trong Trà Hành đến cùng bàn việc ứng phó. Đồng thời, biết mọi người tin tưởng Đại phu nhân nên mời Đại phu nhân đến Trà Hành. Trang Tín Xuyên thân là quản sự cũng có mặt ở đây

Trong đại sảnh, Tần Thiên mởi Đại phu nhân ngồi chính vị. Đại phu nhân kiên quyết không chịu làm vậy, chỉ cùng Trang Tín Ngạn ngồi ở bên trái nàng

- Đó là vị trí đương gia, ngươi mới là đương gia của Thịnh Thế.

Đại phu nhân nói trước mặt mọi người

Các quản sự phía dưới nghe vậy đều tỏ vẻ không phục. Trang Tín Xuyên lại hừ lạnh một tiếng.

Tần Thiên làm như không nghe thấy, sai Từ chưởng quầy báo lại chuyện này cho mọi người.

Từ chưởng quầy lo lắng kể lại sự tình một lần

- Ta theo đại thiếu phu nhân sai mà tìm người giả trang làm trà thương đến bàn bạc với bọn họ. Vốn tưởng rằng giá thấp như vậy nhất định là có sự giả dối nhưng không ngờ điều kiện đối phương đưa ra không hề khác lạ, còn dám hứa nếu có gì sai sót sẽ đền bù gấp 10 lần, có thể thấy không phải là chuyện lừa gạt

Nghe Từ chưởng quầy nói xong, các quản sự ai nấy mặt đen như đít nồi, rốt cuộc đều là những người lăn lộn trong thương trường nhiều năm nên cũng không ai có vẻ bối rối gì. Ngoài Trang Tín Xuyên vốn là kẻ chưa từng dụng tâm làm việc cho Trà Hành, nghe vậy kêu lớn:

- Nếu thực sự như vậy, trà sẽ không kém hơn trà của chúng ta mà lại có nhiều lợi ích như vậy thì trà chúng ta sao bán ra được?

Sau đó lại nhìn về phía Tần Thiên, lớn tiếng nói:

- Đại nương nếu đã tin ngươi như vậy thì có thể thấy ngươi có chút bản lĩnh, giờ đến lúc ra sức vì Trà Hành đi. Không biết đương gia phu nhân có cách gì ứng phó?

Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Thiên đang ngồi chính vị.

Tần Thiên mỉm cười, không chút hoang mang:

- Nếu đã triệu tập các vị đến thì sẽ không phải chỉ nói ý nghĩ của ta được. Ta muốn nghe ý kiến của mọi người trước

Trang Tín Xuyên cười nhạt:

- Không phải là vì ngươi vốn không nghĩ ra cách ứng đối chứ.

Mọi người trầm mặc, một số người âm thầm lắc đầu. Hiển nhiên cũng đồng ý với Trang Tín Xuyên. Đối với Tần Thiên, những người này vốn không tâm phục, thậm chí còn có chút coi thường, lúc này cũng không cho rằng Tần Thiên nghĩ ra được cách ứng đối

Tần Thiên không để ý, bình tĩnh nói với bọn họ:

- Các vị có ý kiến gì thì cứ nói

Thấy vậy, đám quản sự bắt đầu không nhìn Tần Thiên mà đề đạt ý kiến thẳng với Đại phu nhân.

Lý nhị chưởng quầy lên tiếng đầu tiên. Từ sau khi Từ chưởng quầy có quan hệ tốt với nhị phòng bị đuổi đi thì vốn là tam chưởng quầy thăng làm Lý nhị chưởng quầy. Vị trí Tam chưởng quầy tạm thời để trống. Hắn nhìn về phía đại phu nhân, nói:

- Phu nhân, giờ Thịnh Thế chúng ta chỉ có hai đường đi. Hoặc là án binh bất động, hoặc là cũng ngã giá theo bọn họ

Tần Thiên ở bên cạnh nhìn chăm chú vào Lý nhị chưởng quầy. Lý chưởng quỹ khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt tròn đầy, tướng mạo hòa nhã, luôn tươi cười với mọi người. Giờ hắn quản lý đại sảnh đường, am hiểu nhất là việc thương lượng với khách nhân. Hắn vốn là gia nô Trang phủ, sau chuộc thân trở thành lương dân nhưng vẫn rất trung thành với Trang phủ

Lý chưởng quỹ tiếp tục nói:

- Đối phương rõ ràng là muốn đả kích chúng ta, các làm ăn này cũng sẽ không thể kéo dài lâu được, chúng ta coi như bỏ qua nguồn lợi trước mắt, chờ bọn họ thất bại. Đó là án binh bất động. Về việc ngã giá theo bọn họ hẳn không cần Lý mỗ nói thêm

Hắn vừa dứt lời, Từ đại chưởng quỹ liền xua tay phản đối:

- Không được, nếu bỏ qua thì tổn thất sẽ rất lớn, Lý chưởng quỹ còn nhớ năm trước cũng vì trà mùa đông khó bán mà thiếu chút nữa Thịnh Thế không thể tồn tại tiếp?

Lời này có không ít người phụ họa.

Sự nguy nan năm đó mọi người vẫn còn sợ hãi, thực sự không muốn trải qua lần thứ hai

- Không sai, vụ trà mùa thu sẽ là tiền đề cho việc bán trà mùa đông. Nếu bỏ qua thì thì vụ trà mùa đông sẽ phải dùng lợi nhuận hai mùa đầu năm. Tính ra cả năm sẽ không hề có lãi. Tổn thất quá lớn, tốt nhất là nên nghĩ cách khác. Giang quản sự phòng thu chi nói

Trang Tín Ngạn nhìn vậy, khẽ lắc đầu, hắn nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng đang cẩn thận nghe, nhíu mày thì hiển nhiên là cũng không đồng ý cách này. Tần Thiên phát hiện thì nhìn qua, vừa vặn nhìn thẳng mắt hắn, thấy vẻ mặt hắn quan tâm thì mỉm cười, tỏ ý mình vẫn ổn

Nhưng động tác nhỏ này lại để Trang Tín Xuyên nhìn thấy, ngọn lửa vô danh trong lòng hắn bốc lên, như là để phát tiết hoặc như để Tần Thiên chú ý mà kêu lên:

- Vẫn nên ngã giá theo đi. Bọn họ bán phá giá để gây rồi thì chẳng nhẽ Thịnh Thế chúng ta không thể làm được sao? Chúng ta đấu với bọn họ một trận, cho bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta. Chờ đánh thắng bọn họ, Trà Hành nào trong Dương thành có thể tranh giành với chúng ta.

Lời này vừa nói ra, cũng có không ít người phụ họa

- Không sai, bất kể thế nào cũng không thể để mất khách được. Cùng một giá, tin chắc mọi người vẫn sẽ chọn Thịnh Thế Trà Hành chúng ta

- Đúng, tuy rằng tạm thời không có lợi nhưng có thể biểu hiện thực lực của chúng ta. Liên minh của ngũ đại Trà Hành sẽ không đánh mà ta, sau này chắc chắn cũng sẽ không có chuyện tương tự xảy ra.

Nhưng cũng có không ít người phản đối, cho rằng như vậy dù có thẳng thì cũng sẽ ảnh hưởng nặng nề đến việc làm ăn. Nhất thời, hai phe ý kiến bất đầu tranh cãi, đại sảnh lộn xộn. Ầm ỹ một hồi cũng không có kết quả gì thì quay lại hỏi ý kiến Đại phu nhân mà gạt đương gia Tần Thiên qua một bên

Tần Thiên cũng không để ý, bưng chung trà ở bên lên, thảnh thơi uống.

Trang Tín Xuyên thấy vậy, cười lạnh nói:

- Nay đương gia là đại thiếu phu nhân, nên hỏi ý kiến nàng mới đúng

Nói xong nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng vẫn không buồn nhìn mình, trong lòng càng thêm phẫn hận.

Dám coi thường hắn, hắn hôm nay phải xem xem nàng có bản lĩnh gì

Mọi người nhìn nhau, không ai có ý tin tưởng Tần Thiên. Nhưng Đại phu nhân lại cười nói:

- Lời này của Tín Xuyên rất đúng ý ta. Tần Thiên, nay mọi người đã nói ra suy nghĩ của bọn họ, không bằng ngươi cũng nói suy nghĩ của mình đi

Tần Thiên buông chung trà trong tay, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, thấy mọi người đều tỏ vẻ khinh thường, hiển nhiên không quá kì vọng vào nàng

Cuối cùng, nàng nhìn Trang Tín Ngạn, thấy hắn đang nhìn mình mà vuốt cằm mỉm cười, như là đang cổ vũ cho nàng, Tần Thiên cũng mỉm cười đáp lại. Nàng quay đầu nhìn về đám quản sự, ngừng cười, nghiêm mặt nói:

- Nếu muốn hỏi suy nghĩ của ta thì ta thấy, bất luận là án binh bất động hay là ngã giá theo đều không phải là thượng sách

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, đặc biệt là Lý chưởng quỹ đưa ra hai kế này thì mặt đỏ bừng lên. Hắn không nhịn được mà đứng lên, nhìn về phía Tần Thiên, lớn giọng nói:

- Đương gia phu nhân có ý gì?

Giọng nói có chút phẫn nộ.

Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương 16,17 tuổi, còn xuất thân là một gia nô thì biết cái gì? Lúc mình làm việc ở Trà Hành chỉ sợ nàng còn chưa sinh mà giờ lại dám nghi ngờ ý tưởng của mình. Nếu không vì nàng là đại thiếu phu nhân thì hắn có lẽ đã nói ra những lời khó nghe

Những người còn lại, phần lớn đều ủng hộ một trong hai đề nghị, nghe lời này cũng có vẻ tức giận. Chỉ có Từ chưởng quầy và Đại phu nhân đều nhìn nàng chờ mong

Tần Thiên nhìn về phía Lý chưởng quỹ, không nhanh không chậm, bình thản nói:

- Lý chưởng quỹ mời ngồi. Luận tuổi, Lý chưởng quỹ là trưởng bối của ta, luận kinh nghiệm, Lý chưởng quỹ là tiền bối của ta. Bất luận là trưởng bối hoặc tiền bối đều là người Tần Thiên ta tôn trọng. Chỉ là hôm nay nếu mọi người đến để bàn bạc thì ý kiến khó tránh khói có sự mâu thuẫn. Nhưng chúng ta đều biết, mọi người đều là lo lắng cho Trà Hành, nếu lời Tần Thiên có chỗ nào đắc tội thì xin Lý chưởng quỹ thứ lỗi.

Lời nói chân thành, cũng là lời nói tâm huyết của Tần Thiên. Nàng thực sự không cho rằng là đương gia thì có gì hơn người, chỉ là người làm công cao cấp thôi. Những người này đều là lão thần của Thịnh Thế, thực sự có bản lĩnh, cũng là những người kì cựu, không như hạ nhân trong phủ, dùng sự đe dọa sẽ chỉ phản tác dụng. Muốn được bọn họ tôn trọng thì phải thể hiện mình cũng có thành ý

Nghe xong lời này, cơn giận của Lý chưởng quỹ tiêu tan hơn phân nửa, hắn có chút bất ngờ nhìn Tần Thiên một cái rồi lại ngồi xuống. Những người còn lại cũng không ngờ đương gia phu nhân lại nói những lời chân thành như vậy, ngoài kinh ngạc cũng đều có hảo cảm. Lúc trước Tần Thiên chỉ trong phòng chế trà, ngoài Phùng sư phụ thì cũng không quá quen ai. Hôm nay, Phùng sư phụ vì sinh bệnh mà không đến.

- Không biết đương gia phu nhân có cao kiến gì? Từ chưởng quầy cười nói.

- Cao kiến không dám nhận.

Tần Thiên mỉm cười, đứng lên, đi đến giữa phòng. Gần gũi như vậy có thể tiếp cận với bọn họ tốt hơn. Nàng nhìn bọn họ, bình tĩnh nói:

- Ta cảm thấy, ý nghĩ của mọi người đều là vì nghĩ đối phương muốn đả kích chúng ta mà thực lực không bằng chúng ta. Nhưng ta không hiểu, mọi người có gì để tự tin như vậy? Dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn đối phương không thể duy trì mãi như vậy? Ngược lại, ta lại cho rằng đối phương thực sự có cách hay. Chúng ta ứng phó tốt thì có thể chuyển bại thành thắng, không thể ứng đối được...

Nói tới đây, Tần Thiên trầm giọng, gằn từng tiếng:

- Chỉ là sự thất bại thảm hại mà thôi.

Mục lục
Ngày đăng: 30/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục