Gửi bài:

Chương 181 - Chung phòng

Chờ bọn Tần Thiên đi rồi, Tạ Văn Tuyển giữ Tạ Đình Quân lại:

- Đình Quân, Nhị thúc có chuyện muốn nói với ngươi.

Hai chú cháu ngồi cách chiếc bàn nhỏ

- Lúc trước, Đương gia Tư Mã Thuần của Trường Hưng Hành đến. Tạ Văn Tuyển nói

- Hắn đến làm gì?

- Hắn đến cầu thân thay trưởng tử Tư Mã Xương, bọn họ muốn lấy Uyển Quân. Chuyện này ta nghĩ hẳn nên cho phụ mẫu ngươi biết

Tạ Đình Quân vừa nghe thì đã biết điều gì xảy ra, cười lạnh nói:

- Trường Hưng Hành bọn họ tính toán hay thật, chuyện lớn như vậy chúng ta phải báo lại cho phụ mẫu ở Dương thành, nhận được tin lại thì đã mất không ít thời gian, Trong lúc đó, bọn họ lại tung tin đồn muốn kết thân với Tạ gia chúng ta, để cho Trang phủ biết sẽ có lòng ngờ vực ngay. Chỉ cần chúng ta không còn đồng lòng thì Trường Hưng Hành bọn họ đã có thể hùng bá chuyện buôn trà ở Mạc Bắc rồi.

Nói xong, Tạ Đình Quân đứng lên lại bị Tạ Văn Tuyển ngăn lại:

- Hiền chất an tâm, đừng nóng vội. Tư Mã Thuần lần này cầu hôn chưa chắc đã là không có thành ý

Tạ Văn Tuyển kéo Tạ Đình Quân ngồi xuống, chậm rãi nói:

- Tư Mã Thuần hiểu, dựa vào thực lực chúng ta và Trang phủ liên hợp, nếu thực sự muốn thì chắc chắn sẽ có ngày thành công, đến lúc đó chia ba thiên hạ, không bằng nhân lúc Trang phủ còn chưa có căn cơ ở Mạc Bắc thì hắn gạt Trang phủ ra, cùng Tạ gia liên minh, chia đôi thiên hạ, không phải rất lợi?

Nói xong, Tạ Văn Tuyển nhướng mắt nhìn Tạ Đình Quân:

- Thật ra với chúng ta mà nói cũng là đạo lý tương tự. Mục đích của chúng ta chính là việc làm ăn với trà ở Mạc Bắc. Chỉ cần đạt được mục đích này thì hợp tác với Thịnh Thế hay Trường Hưng Hành thì có gì khác nhau. Chỉ cần chúng ta và Tư Mã gia liên minh, tương lai có thể dùng thực lực của chúng ta mà chèn ép các thương gia khác. Bọn họ chỉ có thể làm ăn nhỏ mà thôi, như vậy chẳng phải rất tốt với chúng ta. Đình Quân, chẳng lẽ ngươi không biết rằng đây cũng là một ý hay?

Tạ Đình Quân trầm ngâm không nói, là người làm ăn, lại là đương gia tương lai của Tạ gia, hắn đương nhiên không phải là người làm việc theo cảm tính. Lúc trước hợp tác với Thịnh Thế cũng là nhìn trúng thực lực của Thịnh Thế, mối lợi Thịnh Thế có thể mang lại. Nhưng nói đến thực lực, Tư Mã hình như còn tốt hơn. Lúc trước, Tư Mã gia luôn không để cho người khác chen chân nên bọn họ mới tìm đến Thịnh Thế. Nhưng giờ Tư Mã gia chịu lùi bước... Chia đôi thiên hạ đương nhiên tốt hơn chia ba thiên hạ... Nhưng nếu cứ như vậy, Trang phủ và Tạ gia tất sẽ trở mặt. Đắc tội Trang phủ cũng không sao, hắn chẳng coi bọn họ ra gì. Chỉ là.... Tần Thiên... nàng chỉ e là sẽ chán ghét hắn

Vừa nghĩ đến đó, Tạ Đình Quân bình sinh quyết đoán lại có chút do dự

- Nhưng Tư Mã Xương thúc thúc cũng thấy rồi đó. Nhân phẩm không nói. Lúc trước hắn đã từng đính hôn, chỉ là chưa kịp thành hôn thì tân nương sinh bệnh mà chết. Muội muội gả qua tuy không phải là thiếp nhưng cũng không dễ nghe. Hơn nữa Tư Mã Xương kia có bao nhiêu thiếp thất trong nhà... Người như vậy, chỉ sợ phụ mẫu ta sẽ không đồng ý.

Tạ Văn Tuyển bưng chung trà lên nghịch nghịch, cười nói:

- Chính là vì biết rõ Tư Mã Xương nên phụ thân ngươi nhất định sẽ đồng ý

Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Đình Quân cười cười:

- Ta còn hiểu rõ phụ thân ngươi hơn ngươi nhiều. Tư Mã gia sản nghiệp đồ sộ, người thừa kế lại chẳng ra gì, món lợi lớn như thế dâng lên, ông ấy sao có thể dễ dàng buông tha? Về phần Uyển Quân...

Tạ Văn Tuyển buông chung trà trong tay, thản nhiên nói:

- Nàng gả cho ai thì cũng vẫn là nữ nhi của Tạ gia, vẫn là muội muội của ngươi? Chẳng lẽ có ai dám làm khó nàng? Nói khó nghe chút thì cho dù có tái giá cũng không phải là việc khó.

Tạ Đình Quân chớp mắt nhìn xuống. Hắn không thể không thừa nhận, Nhị thúc nói rất đúng. Tạ gia bọn họ chưa bao giờ chịu để ai coi thường, chèn ép

- Chỉ là như vậy, với Trang phủ, Tạ gia chúng ta là kẻ mất tín nghĩa ...

Tạ Đình Quân nhẹ giọng nói. Tâm lý hắn lúc này rất lạ, hắn như đang tìm đủ lý do để từ chối việc này.

- Đình Quân, hôm nay ngươi sao vậy?

Tạ Văn Tuyển kinh ngạc nhìn hắn:

- Đây mà cũng là những lời ngươi nói? Tín nghĩa chỉ là để người khác xem mà thôi. Chỉ cần chúng ta làm khéo léo, ai có thể nói chúng ta không có tín nghĩa? Chúng ta vẫn theo kế hoạch cũ, đưa Trang phủ đến hội chùa, làm bộ như cố hết sức. Nếu vẫn thua vì Tư Mã gia thì Trang phủ cũng không thể trách chúng ta. Chưa biết chừng, ngươi vẫn có thể hợp tác cùng bọn họ mà làm ăn ở phía Nam. Cho dù sau này chúng ta hợp tác với Tư Mã gia thì cũng chỉ có thể nói có biến giữa chừng, ai dám nói chúng ta động chân động tay gì?

Không thể không thừa nhận Nhị thúc nói rất có đạo lý. Tạ Đình Quân cũng hiểu được việc này nên làm thế. Tuy kết thân cùng Tư Mã gia là chi trưởng bọn họ nhưng ở Mạc Bắc, chi nhị thúc căn cơ thâm sâu, tương lai bọn họ thực sự muốn nuốt sống con voi Tư Mã thì không thể thiếu sự giúp đỡ của Nhị thúc. Đương nhiên cũng phải nhẫn nhịn hắn một phần.

Tạ gia đều là người khôn khéo, nếu không đã chẳng có được ngày hôm nay

Chuyện này cũng không phải do Tạ Đình Quân làm chủ. Tạ Văn Tuyển nhất định sẽ báo chuyện này cho phụ thân hắn, hắn cũng không thể ngăn cản. Chỉ là, hắn thực sự muốn ngăn cản sao? Hắn thực sự có thể chống lại sự dụ hoặc từ phía Tư Mã gia? Chính hắn nhất thời cũng không rõ. Nhưng hắn biết, hắn chưa bao giờ phân vân như hôm nay.

Chẳng quả chỉ là vì một nữ nhân...... Tạ Đình Quân cười khổ hai tiếng.

Ra khỏi phòng Tạ Văn Tuyển, Tạ Đình Quân thấy có nha hoàn đang khuân vác hành lý của Tần Thiên và Trang Tín Ngạn. Hắn đứng lại, gọi một nha hoàn tới

- Chuyển đi đâu đây? Hắn hỏi

- Hồi bẩm nhị thiếu gia, phu nhân an bài một tiểu viện phía đông cho phu thê Trang thiếu gia nghỉ ngơi. Chúng ta mang hành lý của bọn họ đến

Nơi này cũng là nhà của Tạ Đình Quân ở Mạc Bắc, ở đây hắn vẫn là nhị thiếu gia. Nha hoàn nơi này cũng rất quen thuộc, tôn trọng hắn

- Sao phu nhân lại xếp cho bọn họ ở chung?

Tạ Đình Quân sa sầm mặt. Nha hoàn giật mình, thật cẩn thận nói:

- Phu nhân nói, bọn họ đường xa mà đến, một đường vất vả, cũng không cần quá câu nệ...

Phong tục các nơi khác nhau. Ở đây, bình thường sẽ không sắp xếp cho phu thê ở cùng phòng, sẽ chia ra. Không ngờ nhị thẩm lại an bài bọn họ ở chung.

Thế chẳng phải là, chẳng phải là... Tim hắn mất khống chế mà đập nhanh vài nhịp. Tuy rằng nói những người hiểu cấp bậc lễ nghĩa thì sẽ không làm gì trong nhà người khác nhưng dọc đường đi, bọn họ vẫn không có cơ hội gần gũi, ai biết.... Vừa nghĩ đến cảnh hai người tình chàng ý thiếp mà lòng Tạ Đình Quân giận dữ khó hiểu. Mắt thấy nha hoàn kia sắp rời đi, lại gọi nàng quay lại. Hắn kéo nàng vào góc khuất, thấp giọng sai bảo mấy câu.

Sắc mặt nha hoàn thoáng e ngại, Tạ Đình Quân lấy ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay nàng. Nha hoàn kia mắt sáng bừng, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Lâm Vĩnh đứng cách hắn không xa nhìn rõ mọi việc, không nhịn được nói:

- Công tử từng nói nữ nhân không là cái gì

Chưa từng thấy hắn để ý đến một nữ tử nào như vậy

Đó là vì phía trước hắn còn không biết trên đời này còn có nữ tử toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì phu quân mình như vậy. Cho dù tất cả mọi người cười nhạo cũng không muốn để tài hoa của phu quân bị mai một. Không phải vì địa vị, không phải vì vinh hoa phú quý, chỉ là vì nàng nguyện ý đối tốt với hắn. Nữ tử như vậy, vì sao không thể là thê tử của hắn?

Tạ Đình Quân chắp tay sau lưng, bình tĩnh chậm rãi đi về phía trước, hồi lâu mới khẽ hỏi một câu:

- Lâm Vĩnh, ngươi cảm thấy ta so với Trang Tín Ngạn thế nào?

Lâm Vĩnh theo sau giật mình, lập tức đáp:

- Trang công tử so có thể so sánh với công tử ngươi? Không nói chỗ khiếm khuyết của hắn. Luận thân thế, công tử thân thế hiển hách, về sau... về sau sẽ là người trên vạn người. Mà tiểu tử Trang Tín Ngạn kia chẳng qua chỉ là một công tử trà thương. Luận tài cán, công tử mới là người có mắt nhìn xa trông rộng, là người làm đại sự. Tiểu tử kia chỉ biết chế trà mà thôi. Luận tướng mạo, công tử dáng vẻ đường đường, uy vũ bất phàm, có sự uy phong của nam nhân. Tiểu tử như Trang Tín Ngạn kia trông như nữ nhân vậy

Lâm Vĩnh vừa nói vừa lắc đầu:

- Công tử sao lại tự so sánh mình với loại người này, đúng là tự hạ thấp mình

Tạ Đình Quân dừng bước, ngẩng cao đầu, hắn cười: Không sai, hắn ta sao có thể so với mình? Nếu nàng ở bên mình, nàng nhất định sẽ phát hiện, hắn mới là nam nhân đáng để nàng chân tình đối xử, phó thác cả đời!

Nghĩ đến đây, tâm tình Tạ Đình Quân thoải mái, không nhịn được cười lớn

Hắn bước nhanh trở lại phòng mình thì đã thấy Tạ Uyển Quân đứng chờ trước cửa viện. Hắn ngừng cười, đi tới.

- Ca ca... Tạ Uyển Quân thấy hắn thì nước mắt rơi xuống

- Đi vào rồi nói! Tạ Đình Quân nói

Hai người đi vào phòng Tạ Đình Quân. Lâm Vĩnh đóng cửa, canh giữ bên ngoài, bên trong truyền đến tiếng khóc của Tạ Uyển Quân.

- Ca ca, đường tỷ nói cho ta biết, hôm nay Tư Mã gia phái người đến cầu hôn ta, nói là Tư Mã Xương muốn cầu hôn ta là đúng sao?

Trong phòng, Tạ Uyển Quân nắm tay áo Tạ Đình Quân, khóc như lê hoa mang vũ. Thấy huynh trưởng không nói thì biết việc này là thật, Tạ Uyển Quân càng khóc thê thảm hơn

- Ca ca, Tư Mã Xương không phải người tốt, ta không muốn gả cho hắn, ca ca... Hắn là kẻ vô lại, là Đăng Đồ Tử!

- Lúc trước nếu ngươi nghe lời ta nói, ngoan ngoãn ở trong nhà thì sao có chuyện hôm nay. Tạ Đình Quân trầm giọng nói.

Tiếng khóc Tạ Uyển Quân bị nghẹn lại, mặt xám như tro tàn:

- Ca ca, ca ca, ngươi nhẫn tâm để mặc muội muội gả cho người như vậy.... Nàng khóc thút thít nói.

- Việc hôn nhân do phụ mẫu quyết định, ta cũng không thể quyết

Tạ Đình Quân nhẹ giọng nói, thấy sắc mặt muội muội càng lúc càng tái thì lại có chút không đành lòng:

- Bất kể ngươi gả cho ai, ngươi đều là muội muội của ta. Ngươi yên tâm, ca ca sẽ không để cho ngươi phải chịu khổ.

Nghe huynh trưởng nói vậy, Tạ Uyển Quân biết việc này hơn nửa là đã quyết. Nghĩ tới Trang Tín Ngạn mà lòng đau đớn. Hai chân nàng mềm nhũn, ngồi dưới đất bưng mặt khóc lớn. Tạ Đình Quân nhìn nàng thở dài, với hôn sự của muội muội, hắn quả thật không thể làm chủ. Sự dụ hoặc của Tư Mã gia quá lớn, tin chắc phụ thân sẽ không từ chối

Bỗng nhiên, Tạ Uyển Quân quỳ xuống trước mặt, Tạ Đình Quân cả kinh nói:

- Uyển Quân, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi có làm vậy ta cũng không thể làm gì khác?

- Ca ca, Uyển Quân chỉ xin ngươi một việc

Tạ Uyển Quân ngẩng đầu khóc lóc:

- Ca ca, xin mang ta đến thảo nguyên đi, đừng để ta ở lại. Nếu kết cục đã định, không thể thay đổi, ít nhất...... Ít nhất...

Ít nhất để cho ta thấy hắn thêm mấy lần... Tạ Uyển Quân không thành tiếng, rốt cuộc nói không nên lời. Nhưng sao Tạ Đình Quân không hiểu ý nàng. Lòng hắn mềm nhũn, cúi người đỡ nàng lên

Tần Thiên và Trang Tín Ngạn được Tạ phu nhân Văn thị sắp xếp nghỉ tại một tiểu viện rộng rãi mà yên tĩnh

Này dọc theo đường đi, đầu tiên là Tần Thiên vị say tàu mà phải chia phòng, sau tuy rằng thân thể khá hơn nhưng cũng chỉ ngồi thuyền thêm hai ngày, hai người cũng không thể không biết xấu hổ mà đòi ở chung phòng. Sau đó đi đường bộ lại gặp người của Trường Hưng Hành, cùng đi đường, khách điếm không đủ phòng. Hai người cũng không thể không biết xấu hổ mà đòi ở chung phòng

Hai người muốn gần gũi một chút cũng chỉ có lúc ban ngày, trốn trong xe lặng lẽ ôm hôn. Nhưng xe ngựa dù sao cũng không phải là xe hơi, hiệu quả cách âm không tốt, Tần Thiên và hắn chung quy không dám đốt lửa. Tránh bên ngoài nghe được mà chê cười

Đôi nam nữ trẻ tuổi yêu đương sao không muốn cùng nhau gần gũi, áp má kề môi? Giờ vất vả mới có cơ hội ở chung, hai người đều nóng lòng. Nhưng biết đang làm khách ở nhà người nên cũng không dám quá mức.

Hai người rửa mặt chải đầu xong rồi trở lại phòng.

Hiện tại đã là cuối mùa thu, ban đêm rất lạnh. Trong phòng đốt lửa, giường cũng cũng ấm áp dễ chịu

Hai người ngồi trên giường, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, mặt đỏ hồng mỉm cười, rõ ràng không phải lần đầu tiên chung phòng nhưng lại đều có chút ngượng ngùng.

Lúc này, nha hoàn Thu Cúc của Tạ gia phụ trách việc hầu hạ bọn họ bưng một chiếc khay gỗ đen tiến vào, trên khay là hai chiếc bát hoa xanh. Nàng đặt khay lên bàn vuông khắc hoa, quay đầu cười nói với hai người:

- Đây là canh ngân nhĩ táo đỏ, phu nhân cố ý sai ta đưa đến. Phu nhân nói, nơi này khí hậu khô ráo, trước khi ngủ uống chút canh này giúp nhuận tràng nhuận phế, buổi tối ngủ cũng ngon hơn

Nói xong, đưa đến tay hai người, cười thúc giục

- Trang thiếu gia, Trang thiếu phu nhân, nhân lúc còn nóng uống đi

Nghĩ là ý tốt của Tạ phu nhân, hai người cũng không tiện từ chối, đều uống hết. Thu Cúc thu dọn rồi cười lui xuống.

Canh ấm áp, rất thoải mái

Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên ở bên một cái, thấy nàng mặc trung y trắng như tuyết, tóc dài xõa xuống, khuôn mặt như phù dung, mắt như nước mùa thu, ánh nến bên giường lặng lẽ bao phủ lên người nàng khiến nàng vô cùng kiều mỵ, đáng yêu

Hắn trong lòng rung động, nhịn không được vươn người hôn lên đôi môi anh đào của nàng, cảm thấy ngọt ngào như mật. Hắn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng đầy tình ý của nàng

Hắn hận không thể đẩy nàng ở dưới mà yêu thương nhưng hắn vẫn còn nhớ mình đang làm khách ở nhà người. Hắn hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, cầm chăn gối trên giường, định ngủ ở trường kỳ bên canh

Tần Thiên nhìn thấy, vội vàng giữ chặt hắn lại

Trường kỷ rất lạnh, ngủ ở đó sao được? Đã bao đêm rồi hắn không được ngủ ngon, vất vả lắm mới được ngủ giường, sao có thể để hắn như vậy?

Nàng cầm lấy chăn gối trong tay hắn, tỏ ý mình ngủ trường kỷ, hắn ngủ giường. Nhưng Trang Tín Ngạn sao chịu, hai người giằng co một hồi

Cuối cùng, rơi vào đường cùng, Tần Thiên đặt chăn lên giường, cười nói:

- Thôi đi, chúng ta đều ngủ giường là được.

Mục lục
Ngày đăng: 29/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục