Gửi bài:

Chương 68 - Lòng rối loạn

Mãi cho đến khi Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đi ra ngoài Đại phu nhân vẫn cười.

Nguyệt Nương ở bên tháo trang sức cho Đại phu nhân rồi trêu bà:

- Phu nhân, Đại thiếu gia bị người ta nói thận hư mà người còn cười vui vẻ vậy sao?

Đại phu nhân cố gắng ngừng cười, khẽ ho mấy tiếng:

- Ngươi có nhìn thấy sắc mặt khi nãy của Tín Ngạn không? Thật sự là rất thú vị .

Nguyệt Nương ngừng tay, cẩn thận nghĩ lại, cũng bật cười:

- Quả thực đã lâu không thấy Đại thiếu gia như vậy.

Đại phu nhân thở dài:

- Tín Ngạn dù có chỗ thiếu sót nhưng lúc nhỏ vẫn thích tiếp xúc với người, Nhưng tuổi càng lớn càng hiểu chuyện thì tính tình càng lạnh lùng, nhất là sau chuyện năm 15 tuổi đó khiến hắn càng không chịu đón nhận người ngoài. Mấy năm qua, ngươi có từng thấy hắn bộc lộ chút cảm xúc nào trước mặt người ngoài? Dường như không có ai có thể khiến hắn vui vẻ mà cũng chẳng có ai có thể làm hắn tức giận. Có đôi khi nhìn hắn lạnh lùng mà ta rất đau lòng.

Nguyệt Nương cũng thở dài một tiếng.

- Nhưng hôm nay, Tần Thiên chỉ nói mấy câu đã có thể làm cho hắn tức giận, ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì?

Đại phu nhân nhớ tới chuyện này lại cười. Nguyệt Nương nghĩ nghĩ rồi cười nói:

- Có phải là Đại thiếu gia đã bắt đầu để ý đến Tần Thiên?

Đại phu nhân nhìn gương đồng, tay cầm chiếc trâm hoa mai chỉ cười mà không nói gì.

Bên này, Tần Thiên và Hải Phú theo Trang Tín Ngạn trở về Thanh Tùng viện.

Lúc vào cửa, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Thiên. Hắn tuy rằng vẫn cố bình tĩnh nhưng lửa giận trong mắt không thể che dấu được.

Tần Thiên biết là chuyện gì nhưng lại giả ngu mở to mắt nhìn hắn, mắt chớp chớp vô tội như đang hỏi:

- Sao vậy?

Hắn càng tức giận nàng càng tỏ vẻ vô tội, thậm chí còn cười thật ngọt ngào khiến Trang Tín Ngạn tức giận không thở được.

Hắn xoay người tức tối đi vào phòng. Tần Thiên ở phía sau nhìn bóng lưng hắn mà trong lòng vui sướng.

Cuối cùng cũng báo được thù, hừ, xem hắn sau này còn dám hành nàng không. Nàng tuy chỉ là một nha hoàn nhưng không dễ cho hắn đùa bỡn đâu.

Sau đó, Hải Phú hầu hạ hắn tắm rửa. Tần Thiên trải giường cho hắn rồi lại nhờ Bích Liên mang giấy bút đến. Chờ Trang Tín Ngạn đi ra thì bảo Hải Phú viết lên giấy: "Chờ tóc khô mới ngủ, nếu không sẽ bị bệnh" rồi đưa cho Trang Tín Ngạn xem.

Trang Tín Ngạn nhìn thoáng qua, bỗng nhiên hiểu ra, chẳng lẽ tối qua ý nàng là như vậy? Không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tần Thiên một cái.

Tần Thiên lại bảo Hải Phú viết:

- Thiếu gia có thể đọc sách, chờ tóc khô rồi hãy ngủ, không muộn hơn bao lâu đâu.

Tuy rằng biết mình trách nhầm nàng nhưng Trang Tín Ngạn vẫn không thể thay đổi sắc mặt. Hắn không quen biểu hiện cảm xúc của mình, cũng không cảm thấy mình cần phải làm như vậy. Hắn lạnh lùng mặc kệ nàng nhưng cũng không kiên quyết đi ngủ nữa. Hắn lấy ra một quyển sách ở đầu giường mà ngồi xuống bên bàn đọc sách.

Hải Phú thấy vậy thì chào Tần Thiên rồi đi ra ngoài.

Tần Thiên đi đến bên bàn, đổ thêm dầu vào đèn, lại lấy một chiếc áo choàng phủ lên người Trang Tín Ngạn.

Tuy rằng không thích hắn nhưng việc nên làm thì vẫn làm.

Trang Tín Ngạn xốc lại áo khoác nhưng vẫn không vì thế mà hòa nhã hơn chút nào. Tần Thiên cũng không để ý, xoay người đi ra khỏi phòng.

Trang Tín Ngạn đọc sách một hồi, thấy Tần Thiên còn chưa vào phòng thì cảm thấy rất kỳ quái.

Nha đầu này, lại cái quỷ gì?

Nghĩ vậy, hắn buông sách, nhẹ nhàng mở cửa nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy mình thật buồn cười.

Đây vốn là sân của hắn, hắn là chủ nhân, sao phải lén lút như trộm...

Nghĩ vậy, hắn ưỡn ngực, bước mạnh ra ngoài.

Trên bàn tròn trong đại sảnh có một ngọn đèn, trên bàn là tập giấy Tuyên thành. Tần Thiên ngồi đó, tay cầm bút lông, không rõ là viết cái gì.

Trang Tín Ngạn làm bộ như muốn đi vệ sinh, lúc đi ngang qua bàn thì liếc mắt một cái, thấy nàng đang cầm sách, rất chuyên chú viết chữ.

Trang Tín Ngạn trong lòng buồn bực, nàng không phải không biết viết chữ sao? Giờ lại viết cái gì?

Muốn bước qua xem nhưng lại cảm thấy quá để tâm chuyện này thật mất mặt. Nàng là một nha hoàn, có gì mà phải khiến mình quá để ý.

Nghĩ vậy thì cố nhịn cơn tò mò trong lòng, chậm rãi đi qua bàn, đến phòng tắm, không quay đầu lại.

Nhưng lòng như có mèo cào vậy. Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại hiếu kì như vậy, chỉ là cảm thấy những việc nha hoàn này làm luôn khiến hắn bất ngờ, khó mà nắm bắt.

Đi tiểu xong thấy Tần Thiên vẫn còn chăm chú viết.

Trang Tín Ngạn rất muốn mặc kệ nhưng mắt không nhịn được lại liếc qua. Lúc này, Tần Thiên cũng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy lưu chuyển lóe sáng dưới ánh đèn, vô cùng động lòng.

Trang Tín Ngạn bất tri bất giác dừng bước, thấy nàng đã phát hiện mình thì bước qua.

Trên giấy đều là chữ viết, dù không tính là đẹp nhưng cố gắng thì cũng coi như cẩn thận. Chữ trên đó đều là từ Kinh thi.

"Quan quan thư cưu

Tại hà chi trân

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu"

Hắn nhíu mày, rất rõ ràng là câu thơ biểu hiện tình ý nam nữ, nàng viết để làm gì. Trong lúc nghi hoặc, hắn không nhịn được rút chiếc bút trong tay nàng ra. Tần Thiên nhất thời không để ý, ngòi bút xẹt qua bàn tay nàng, để lại vết mực dài.

- Ai da, đúng là, lần nào cũng dã man như vậy!

Tần Thiên không nhịn được oán giận, đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh mà rửa tay.

Dã man? Trang Tín Ngạn cắn răng, nhịn cơn tức.

Tần Thiên rửa tay đi vào thấy Trang Tín Ngạn viết xuống giấy: "Ngươi viết cái này để làm gì?"

Chữ viết của hắn đẹp đẽ, tinh tế mà chữ của nàng so với hắn thì trông buồn cười như đứa trẻ mới học viết.

Tần Thiên chu miệng, Trang Tín Ngạn quen nhìn khẩu hình của nàng, thấy môi nàng đỏ au dưới ánh đèn tựa đóa hoa nhỏ mềm mại khiến hắn bất tri bất giác thất thần.

- Còn không phải để giao tiếp với ngươi. Nếu ta đã là nha hoàn bên người của ngươi thì không thể lần nào cũng phải nhờ Hải Phú được....

Nàng vừa nói vừa viết một câu đơn giản: "Ta đang học viết chữ, về sau cho dù Hải Phú không ở đây cũng có thể làm cho thiếu gia hiểu ý của ta".

Chữ phồn thể nàng chỉ đọc chứ không viết được, kiểu gì cũng phải khổ công luyện tập mới được, cho dù không phải để giao tiếp với hắn thì tất có chỗ lợi cho mình.

Trang Tín Ngạn giật mình ngẩng đầu nhìn nàng, ngọn đèn nhuộm lông mi nàng thêm một lớp màu vàng mờ ảo, khuôn mặt đáng yêu ánh hồng như có thể bóp ra nước, nàng như vậy thật dễ nhìn...

Hắn nhìn nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác khó mà nói.

Hình như chưa có ai là vì cùng hắn giao tiếp mà phải học viết chữ. Dù là Hải Phú cũng là vì mẫu thân sắp xếp mới học.

Nàng là thật lòng làm vậy hay cố ý lấy lòng hắn? Bởi vì hiện tại Tín Xuyên thất thế nên mới quay đầu lấy lòng mình?

Nhất thời lòng rối loạn vô cùng, suy nghĩ mông lung.

Hắn buông bút, xoay người đi vào phòng. Trước khi vào phòng lại không nhịn được mà quay đầu lại đã thấy nàng đang rất chuyên chú viết, ánh đèn chiếu lên khiến bóng dáng nàng trở nên vô cùng nhu hòa.

Tần Thiên luyện chữ một canh giờ, thật sự mệt không chống đỡ nổi mới thu dọn lại mà trở về phòng ngủ.

Đêm đó, Trang Tín Ngạn không hề đi tiểu đêm lấy một lần. Tần Thiên ngủ thẳng đến giờ Thìn, thoải mái vô cùng khiến nàng có cảm giác như đại thắng.

Trang Tín Ngạn nằm trên giường, nhìn xuyên qua lớp màn sa thấy nàng duỗi người vươn vai càng giống con mèo Hải Phú nuôi... Trang Tín Ngạn khẽ mỉm cười.

Mấy ngày kế tiếp, Trang Tín Ngạn đều chăm chỉ học sao trà, chưa được mấy ngày mà nhìn cũng đã khá thành thục. Trang Tín Trung dần dần cũng quen với quỹ đạo. Mà Trang Tín Xuyên sau khi chịu đủ tra tấn thì cũng thoát khỏi bể khổ chuyển trà mà tới phòng sao trà cùng mọi người học. Đương nhiên lại là phải ép buộc, vô cùng thê thảm, gây ra không ít trò cười.

Trang Tín Xuyên mỗi lần về nhà đều kể khổ, hôm nay, hắn vung hai tay sưng phồng của mình cho mẫu thân xem rồi nói:

- Mẫu thân, ngươi xem xem, đây không phải tay của thiếu gia Trang phủ, chỉ sợ tay đám dân đen còn đẹp hơn con nhiều. Con không chịu nổi nữa...

Hắn phiền chán nói:

- Từ mai con sẽ không đến Trà Hành nữa.

Lưu Bích Quân thương trượng phu, vội sai người lấy thuốc mỡ cho hắn bôi.

- Ca ca, huynh không nhịn được cũng phải nhịn.

Trang Minh Hỉ đi đến trước mặt hắn ngồi xuống nhìn hắn nói:

- Giờ mặc kệ là người trong Trà Hành hay người trong họ đều cho rằng ca ca không có năng lực quản lý Trà Hành cho nên mới không ủng hộ ca ca. Chính là như thế ca ca mới càng cần phải nhẫn nại, biểu hiện năng lực cho mọi người thấy. Như vậy lần sau có cơ hội đoạt quyền thì khả năng thành công cao hơn chút được.

Lúc này, Lưu Bích Quân bôi thuốc cho Trang Tín Xuyên không cẩn thận làm vỡ một nốt rộp, dịch và máu chảy ra khiến Trang Tín Xuyên đau đến nhe răng.

- Mẫu thân xem xem, con không phải không muốn nhẫn, nhưng đáng nhẫn thì mới nhẫn. Hơn nữa đứng ở phòng chế trà quỷ quái đó thì có thể thể hiện năng lực gì? Đại nương rõ ràng là cố ý ngăn cản con!

Lý di nương nhìn con như vậy thì cũng đau lòng, bà nghĩ rồi quyết định:

- Xem ra lần này lại nhờ dượng giúp thôi.

Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nghi hoặc:

- Chuyện trong Trà Hành dượng có thể làm gì?

- Ngươi đã quên giờ là lúc nào rồi sao?

Lý di nương nhìn nữ nhi mỉm cười, bộ dáng như nắm chắc mọi việc.

Trang Minh Hỉ cũng nhanh chóng nghĩ thông, cười nói:

- Sắp đến lúc Trà Hành đàm phán việc chuyển trà năm sau với quan phủ.

- Đúng đúng, vận chuyển trà là việc trong tay dượng.

Trang Tín Xuyên kích động vỗ tay, kết quả động đến vết thương, lại tru lên.

- Thiên thời địa lợi nhân hoà, chúng ta có được hai thứ rồi, chỉ đợi thiên thời đến thì vị trí. Đương gia sẽ do chúng ta nắm bắt.

Lý di nương vỗ vỗ con, môi mím chặt, nặng nề thở ra một hơi.

Mục lục
Ngày đăng: 05/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục