Gửi bài:

Chương 77 - Giằng co

Đại phu nhân cười khẽ, đang chuẩn bị đáp lời Trang Tín Xuyên thì quay đầu lại thấy Tần Thiên đứng sau Trang Tín Ngạn khẽ cau mày. Bà nhớ tới chủ ý này vốn của Tần Thiên, hơi động lòng, lập tức quyết định. Bà nhìn Tần Thiên nói:

- Tần Thiên, ngươi có ý kiến gì với việc này không?

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn không chỉ đám chủ nhân mà bọn nha hoàn bốn phía cũng khó tin. Đại phu nhân quá để mắt đến nha hoàn Tần Thiên này, dường như đã quên mất nàng chỉ là một nô tỳ, sao có tư cách nói chuyện? Vừa kinh ngạc lại vừa có chút ghen tị.

Linh Nhi đứng sau Lý di nương gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên, hai tay không ngừng kéo góc áo mình.

Tần Thiên cũng thấy lạ, trường hợp như thế này có thể cho một nha hoàn như nàng chen miệng? Còn không phải bị Lý di nương ghi hận đến chết.

Quả nhiên, Lý di nương lập tức đứng lên, chỉ vào Tần Thiên, nhìn Đại phu nhân nói:

- Đại tỷ, nàng chỉ là một tiện tỳ, có tư cách gì mà nói chuyện, ngươi quá hồ đồ rồi!

Mỗi lần nghe Lý di nương gọi nàng là "tiện tỳ" Tần Thiên đều bốc hỏa. Ngươi không thể văn minh một chút sao?

Trang Tín Xuyên nhìn Tần Thiên cũng không chút hòa nhã. Trang Minh Hỉ mím chặt môi. Trang Tín Ngạn lại ngẩng đầu nhìn mẫu thân, khuôn mặt trầm tĩnh, như có chút đăm chiêu.

Đối với những người này, Đại phu nhân như không để ý, chỉ nhìn Tần Thiên, nặng nề nói:

- Ta là chủ Trang phủ, ta nói ngươi có tư cách thì là có. Ngươi không cần sợ hãi, ngươi luôn làm việc trong Trà Hành, đối với Trà Hành cũng có vẻ hiểu biết, cứ nói suy nghĩ của mình đi.

Qua chuyện lần trước bị nhị phòng hãm hại, Tần Thiên còn e ngại bọn họ sao? Nàng có dũng khí đối mặt với bọn họ sao? Nếu không thì mọi mưu tính của mình đều chỉ là uổng công......

Đại phu nhân nhìn Tần Thiên, trong mắt tràn ngập sự chờ mong.

Với nhị phòng, nói Tần Thiên không chút sợ hãi thì là giả, thân phận nàng rất thấp kém mà thủ đoạn của nhị phòng rất tàn nhẫn. Lấy chuyện lần trước mà nói, bọn họ căn bản là muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nếu không phải Đại phu nhân đúng lúc xuất hiện thì nàng không biết đã có kết cục gì. Giờ nghĩ lại lòng vẫn sợ. Nếu không muốn lại trở thành cái đinh trong mắt bọn họ, bo bo giữ mình mới là lựa chọn tốt nhất, nàng giờ chỉ cần nói một câu: "Nô tỳ không dám lắm miệng" có lẽ có thể bảo vệ bản thân.

Nhưng giờ Đại phu nhân để ý nàng như vậy, nàng chẳng lẽ lại làm rùa đen rụt cổ? Thức thời và yếu đuối là hai việc khác nhau, con người đôi khi phải tự tranh thủ vì bản thân.

Các ngươi coi ta là "tiện tì" vậy "tiện tì" ta sẽ luôn cản đường các ngươi. Cho các ngươi tức chết.

Tần Thiên thở sâu, âm thầm cổ vũ chính mình, sau đó vòng qua Trang Tín Ngạn, đi đến bên Đại phu nhân.

- Phu nhân, Tần Thiên thật sự có thể nói suy nghĩ của mình? Vạn nhất có gì bất kính với Nhị thiếu gia, phu nhân có trị tội con chăng?

Tần Thiên cười hỏi, vẻ mặt thoải mái.

Đại phu nhân thấy nàng bình tĩnh, trong kinh ngạc lại có sự vui mừng:

- Ngươi cứ nói, có ta ở đây, không ai có thể trị tội ngươi.

Nói xong nhìn Lý di nương một cái đã thấy bà ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, ánh mắt sắc như đao.

Nhưng Tần Thiên lại không để ý chuyện đó, chỉ nhìn thẳng Nhị thiếu gia Trang Tín Xuyên, nói rõ ràng:

- Nhị thiếu gia, sao ngươi lại có ý nghĩ này? Ngươi nghĩ như vậy là không đúng với Đại phu nhân rồi.

Đổi lại là người khác nói những lời này, Trang Tín Xuyên nhất định sẽ ghi hận trong lòng nhưng nhìn Tần Thiên trước mắt cười nói lanh lợi, bộ dáng ngây thơ thì không thể hận nổi. Chỉ lạnh lùng cảnh cáo:

- Một nha hoàn như ngươi biết cái gì. Lui sang một bên đi.

Linh Nhi ở bên thấy Tần Thiên nói chuyện với Trang Tín Xuyên như vậy mà hắn còn như vẫn bảo vệ nàng. Lần trước mình chỉ nói lời thật đã bị hắn bạt tai, trong lòng không khỏi oán giận bất bình. Nhưng dù oán hận cũng không bỏ được Nhị thiếu gia, đều là ngươi khiến Nhị thiếu gia thay lòng đổi dạ. Tần Thiên lúc còn ở phòng giặt đồ, Nhị thiếu gia không phải thương mình như tâm can bảo bối? Đều tại Tần Thiên.

Bên này, Tần Thiên nhìn Trang Tín Xuyên tiếp tục nói:

- Nhị thiếu gia, đạo lý lớn Tần Thiên không biết nhưng Tần Thiên được phu nhân đề bạt, ở Trà Hành lâu như vậy, có một số việc thấy rất rõ. Trong Trà Hành mỗi người đều có một công việc, vị trí của mình. Mỗi người đều làm đúng chức trách của mình. Nhị thiếu gia là quản sự lo việc xã giao, lên kế hoạch chuẩn bị việc xã giao với quan phủ, khách nhân là chức trách của ngươi. Nhưng việc thực hiện đương nhiên là có người dưới làm. Nhị thiếu gia lên kế hoạch chu đáo, báo cho quản sự liên quan, sau đó lại do phó quản sự phái người làm việc đó chẳng phải là chuyện rất hợp lý sao? Sao lại nói những lời gì mà Đại phu nhân lừa gạt Nhị thiếu gia?

Giọng Tần Thiên trong trẻo rõ ràng, những lời này cơ hồ là một hơi nói ra, rành mạch rõ ràng. Lại thêm đôi mắt to sáng bừng và sự chuẩn bị từ trước đã tạo nên sức hấp dẫn độc đáo khiến cho Trang Tín Xuyên dường như quên rằng Tần Thiên là người ở phía đối lập hắn.

Trang Tín Xuyên bị nàng nói mà á khẩu, không trả lời được. Hắn tuy rằng xấu hổ, tuy rằng buồn bực, cũng có hận ý nhưng trong lòng lại mong nàng mãi nhìn mình như vậy.

Trang Tín Ngạn một bên thấy Tần Thiên không chút lưu tình với Trang Tín Xuyên thì có sự vui mừng mơ hồ nhưng thấy ánh mắt của Trang Tín Xuyên nhìn Tần Thiên không chớp thì cũng có chút không thoải mái.

Bên này, Đại phu nhân rất vừa lòng với biểu hiện của Tần Thiên. Bà tiến lên vài bước, nhìn Trang Tín Xuyên cười nói:

- Tín Xuyên, không phải đại nương nói ngươi, ngay cả một nha đầu đều hiểu chuyện như vậy, vì sao ngươi còn không hiểu? Lại còn hưng sư động chúng mà làm loạn. Đến khi nào ngươi mới có thể trầm ổn một chút, thật sự là làm cho ta lo lắng!

Tuy rằng hắn quả thực mất quyền nhưng lại không thể nói được lý lẽ gì khiến cho bọn họ không còn lí do gì để tranh cãi.

Những lời này lại làm cho Trang Tín Xuyên không thể chịu được, hắn khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi, vẻ mặt không phục.

Lý di nương tuy rằng cũng tức giận đến nghiến răng nhưng nhất thời lại không biết nên phản bác thế nào. Nàng ngồi đó trừng mắt nhìn Tần Thiên, trong lòng vô cùng hận Tần Thiên.

Lúc này, Trang Minh Hỉ vẫn yên lặng đột nhiên nói:

- Đại nương, Minh Hỉ có thể nói đôi lời không?

Lý di nương biết nữ nhi mình trí tuệ, biết nàng nhất định nghĩ được cách gì hay, vội vàng nói:

- Có gì không thể nói? Ngay cả một nha đầu đê tiện đều có thể nói, ngươi thân là Tứ tiểu thư chẳng lẽ không thể? Đại tỷ, ngươi nói có phải hay không?

Câu cuối cùng là hỏi Đại phu nhân.

Đại phu nhân xoay người nhìn về phía Trang Minh Hỉ, một lát sau, mới nói:

- Minh Hỉ, có cái gì cần nói ngươi cứ nói đi!

Trang Minh Hỉ mỉm cười đứng dậy, xinh đẹp kiều diễm, thướt tha yểu điệu.

Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Tần Thiên, đứng đó rồi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn thẳng nàng, khóe miệng dù tươi cười nhưng ánh mắt lạnh băng.

- Sớm nghe nói Tần Thiên thông minh lanh lợi, rất được đại nương yêu thích, hôm nay chứng kiến quả đúng là danh tiếng không sai.

Tần Thiên lập tức nói:

- Cám ơn Tứ tiểu thư khen ngợi.

Trang Minh Hỉ nhíu mày:

- Nhưng những lời ngươi nói mới nghe rất có đạo lý nhưng nghĩ kĩ lại lại hoàn toàn không thông.....

Nói xong, nàng xoay người nhìn về phía Đại phu nhân:

- Nhị ca thân là quản sự, sao có thể để thủ hạ đi làm việc lúc nào cũng không biết? Hơn nữa, do ai làm hẳn là do Nhị ca sắp xếp chứ sao có thể để cho phó quản sự tự tiện làm chủ. Hoặc là Nhị ca chỉ là quản sự có tiếng không có miếng, hoặc là phó quản sự này tự tung tự tác. Nếu là khả năng sau, Minh Hỉ cảm thấy người này rất có vấn đề, không thể giữ lại. Nếu là khả năng trước....

Trang Minh Hỉ kéo dài giọng, khẽ cười một tiếng, nói:

- Cũng là đại nương quyết định, Minh Hỉ không còn lời nào để nói!

Đại phu nhân nhìn Trang Minh Hỉ, trong lòng kinh hoảng, Trang Minh Hỉ bình thường luôn không nói nhiều. Khi nói chuyện cũng đều không mặn không nhạt , nhưng quy củ thủ lễ, cũng rất tôn kính đại nương cho nên bình thường bà không để ý đến nàng. Nhưng hôm nay Đại phu nhân mới phát giác, mình hình như quá coi thường nàng...

- Lời này của Tứ tiểu thư sai rồi!

Tần Thiên đáp lời:

- Công việc của phó quản sự chính là giúp quản sự làm việc. Quản sự ra lệnh, phó quản sự chấp hành. Là chuyện hợp tình hợp lý, sao có thể nói là tự tung tự tác?

Trang Minh Hỉ xoay người nhìn Tần Thiên:

- Vậy vì sao các phó quản sự khác đều nghe lời quản sự sai bảo mà phó quản sự của Nhị ca trước khi làm việc lại không hề thông báo? Chẳng lẽ việc này là hợp tình hợp lí?

Tần Thiên cười cười, không chút hoang mang:

- Phó quản sự sao không nghe Nhị thiếu gia sao bảo, chẳng lẽ hắn không phải là làm theo những gì Nhị thiếu gia định sẵn sao? Hắn làm chuyện nên làm, không hiểu Nhị thiếu gia và Tứ tiểu thư tức giận chuyện gì. Hay là, Nhị thiếu gia thực ra có tính toán khác?

Trang Minh Hỉ cùng Tần Thiên cao gần bằng nhau nhưng một người ăn mặc đơn giản mộc mạc, một người hoa y mĩ phục, châu ngọc xung quanh. Một thân phận thấp kém, một cái kiêu căng cao quý. Thấy thế nào, thân là nha hoàn, Tần Thiên hẳn là làm nền cho Trang tiểu thư, giống như đèn không thể sánh với mặt trời mặt trăng.

Cũng không biết vì sao, mọi người, bao gồm Lý di nương đều cảm thấy tiểu nha hoàn đang cười, hai mắt sáng ngời đứng đối diện Trang Minh Hỉ lại không hề thua kém chút khí thế nào so với thiên kim tiểu thư Trang Minh Hỉ.

- Ngươi...

Trang Minh Hỉ nhìn Tần Thiên, mặt lúc hồng lúc trắng, giận đến tức cười:

- Hay cho nha đầu lanh mồm lanh miệng như ngươi!

Lý di nương thấy Trang Minh Hỉ lại rơi xuống thế hạ phong thì tức giận đến run người.

Bà ta đứng lên đi đến bên Trang Minh Hỉ, đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thiên một cái, sau đó nhìn Đại phu nhân cười nhạt:

- Nhiều lời vô ích, nói thì đường hoàng chẳng qua là che giấu một số kẻ dối trá, miệng có lòng không. Đáng giận là bình thường còn luôn giả bộ trọng tín nghĩa. Ta sẽ nói lại chuyện này cho tỷ phu. Còn nhiều thời giờ, đại tỷ chỉ lo việc trước mắt, tầm nhìn không khỏi quá hạn hẹp rồi.

Mục lục
Ngày đăng: 05/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục