Gửi bài:

Chương 237 - Vô tình

Ban đầu, Tần Thiên còn tưởng rằng đây chỉ là bắt cóc tống tiền, không bao lâu sẽ nhận được tin tức của bọn cướp, nhưng vài ngày trôi qua, một chút dấu hiệu cũng không có. Trang Minh Hỉ thật sự giống như biến vào hư vô vậy. Quan phủ cũng không thể tra ra manh mối gì.

Nhưng vì hôm đó Trang Minh Hỉ bị bắt trên đường cái, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, kết quả một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu toàn Dương Thành đều biết việc này.

Một nữ hài tử bị bắt đi còn có thể có kết quả gì đây, mọi người đồng tình có, vui sướng khi người gặp họa có, buôn chuyện đồn đại cũng không ít. Mặc kệ Trang Minh Hỉ có thể bình an trở về hay không, thanh danh cũng coi như đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Bởi vì đã xảy ra việc này, Đại phu nhân suy bụng ta ra bụng người, cũng thương Lý di nương mà không vội đuổi bà ta về biệt viện, để bà ở lại chờ tin

Cuối cùng cũng là con mình, Lý di nương sao có thể không đau lòng, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, chỉ ngóng trông nữ nhi có thể bình an trở về.

Hôm nay, Lý di nương đang ở trong phòng khóc lóc bái Phật, thấy Trang Tín Xuyên tiến vào, vội vàng kéo hắn qua, nói:

- Tín Xuyên, ngươi cũng đến đây cầu phúc cho muội muội đi.

Ai ngờ, Trang Tín Xuyên gạt tay mẫu thân ra, tức giận nói một câu:

- Cầu phúc? Có cái gì tốt chứ? Nay muội muội gặp phải tình cảnh này thì đừng nên trở về thì hơn!

- Sao ngươi có thể nói ra những lời này, nàng là thân muội của ngươi mà!

Lý di nương thực không thể tin vào tai mình

Trang Tín Xuyên đi đến trước bàn, giật nén hương Lý di nương vừa thắp ra rồi ném xuống đất.

Thấy hắn như thế, Lý di nương tức giận đến run người, dùng sức đánh Trang Tín Xuyên rồi kêu:

- Ngươi điên rồi sao? Dám xúc phạm thần linh!

Nói xong, lại cúi lưng nhặt lên rồi lại cắm vào, hai tay chắp thành chữ thập, lẩm bẩm khấn vái

Trang Tín Xuyên đứng một bên nhìn mẫu thân mà cười lạnh:

- Mẫu thân, chẳng lẽ ta nói sai sao? Chuyện đã đến nước này, nàng còn trở về làm cái gì? Trở về để Tạ gia từ hôn hay sao? Trở về để mọi người cười nhạo? Hay trở về để tiểu dâm phụ Tần Thiên kia đuổi đi? Không chỉ như thế, sẽ còn liên lụy đến chúng ta!

Lý di nương ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trang Tín Xuyên đi qua nhìn mẫu thân tiếp tục nói:

- Nàng không về, chuyện lần này Tần Thiên sẽ không thể thẩm tra, việc này cũng sẽ không giải quyết được gì, người vẫn có thể là Lý di nương của Trang phủ, ta vẫn sẽ là Nhị thiếu gia Trang phủ. Nhưng nếu nàng trở về, vạn nhất tiểu dâm phụ Tần Thiên kia cứng rắn muốn đem việc này đổ lên đầu chúng ta, không chỉ muội muội, chưa biết chừng chúng ta sẽ đều bị đuổi ra khỏi Trang phủ, đến lúc đó tài sản Trang phủ còn có phần của chúng ta hay không cũng không thể nói trước được!

Nghe hắn nói vậy, Lý di nương tái mặt

- Nhưng mà nàng làm việc này chẳng phải là vì ngươi. Nàng đã nói với ta, chỉ cần lật đổ được Tần Thiên thì ngươi mới có ngày xuất đầu lộ diện. Tín Xuyên, muội muội một lòng suy nghĩ vì ngươi đó

Trang Tín Xuyên giật mình nhưng lại tái mặt:

- Nhưng nàng đã thất bại, chẳng những thất bại mà còn bị phát hiện, chưa biết chừng còn làm liên lụy đến ta. Thậm chí hôn sự với Tạ gia cũng khó mà giữ được! chuyện đã đến nước này, cả đời này của nàng cũng chấm dứt rồi, nếu nàng là người thông minh, nàng nên cứ thế mà chết ở bên ngoài, ai cũng được an ổn, nếu không thì đúng là hại người nhưng tự hại mình, đến lúc đó đừng trách ca ca ta vô tình!

Nói xong Trang Tín Xuyên xoay người đi thẳng ra ngoài

Thời gian trôi đi, vẫn không có tin tức gì của Trang Minh Hỉ.

Tuy rằng Trang Minh Hỉ làm ra chuyện đó nhưng dù sao cũng là huyết mạch Trang phủ, Đại phu nhân cũng sẽ không bỏ mặc, bà bảo Tần Thiên phái người ra ngoài tìm kiếm, lại viết thông báo treo thưởng, muốn mau chóng cứu Trang Minh Hỉ về.

Vì việc này, Đại phu nhân còn sợ Tần Thiên có suy nghĩ gì khác, cố ý tìm Tần Thiên mà nói chuyện. Ai ngờ, Tần Thiên cũng không để ý việc đó, còn nói:

- Ta hiểu suy nghĩ của mẫu thân, mọi chuyện chờ Tứ tiểu thư bình an trở về rồi bàn. Đến lúc đó, phải làm sao thì sẽ làm vậy

Trang Minh Hỉ độc ác là việc của nàng ta nhưng ngăn cản Đại phu nhân cứu giúp, để mặc nàng ta bị bọn cướp lăng nhục thì vạn lần Tần Thiên không thể làm được. Sau khi Trang Minh Hỉ trở về, nàng cũng sẽ không bởi vì nàng ta khổ sở mà tha thứ cho lỗi lầm lúc trước nàng ta đã gây ra. Nên làm gì thì sẽ làm vậy

Về phần Trần di nương, ban đầu cũng có chút vui mừng khi thấy người gặp họa. Nhưng dần dần, hi vọng Trang Minh Hỉ còn sống càng lúc càng xa vời, thấy Lý di nương đau lòng khổ sở thì cũng không khỏi có chút thương tình. Lúc nhàn rỗi sẽ tìm bà trò chuyện, hoặc là cùng nhau đến hậu hoa viên tản bộ giải sầu, giúp tâm tình của bà có thể thoải mái hơn

Thấy tình hình như vậy, Tần Thiên bỗng nhiên hơi hiểu ra, nữ nhân Trang phủ vì trượng phu chết sớm, mười mấy năm nay tuy rằng lục đục với nhau nhưng cũng không thể phủ nhận ba người vẫn sống nương tựa vào nhau. Ngày thường nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da đối phương nhưng đến lúc thật sự xảy ra chuyện, lại luôn nhớ rằng mọi người vẫn là người một nhà.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đại phu nhân luôn không đành lòng đuổi tận giết tuyệt Lý di nương mà Lý di nương dù ngang ngược bao năm qua cũng chưa từng có ý nghĩ làm hại tính mạng của Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn.

Mà bên kia, Tạ gia cũng phái người tìm kiếm, Tạ Đình Quân thậm chí còn thông báo, nếu ai có thể cung cấp tin tức về hôn thê của hắn thì sẽ trọng thưởng năm ngàn lượng bạc.

Mọi người đều tán thưởng Tạ công tử trọng tình trọng nghĩa.

Gần một tháng trôi qua, ngay lúc đến Lý di nương cũng đã cho rằng Trang Minh Hỉ cũng không thể trở về nữa thì một buổi sáng, người gác cổng lại phát hiện Trang Minh Hỉ té xỉu ngoài cửa lớn.

Người gác cổng vừa sai người bẩm báo, vừa gọi người đỡ Trang Minh Hỉ vào phòng ngủ trong Mai Hương viện của nàng.

Mọi người trong Trang phủ đều tới. Ai nấy nhìn nhau, mỗi người một vẻ mặt.

Lý di nương lảo đảo đi đến bên nàng, nghẹn ngào gọi:

- Minh Hỉ, Minh Hỉ, ngươi mau tỉnh lại!

Trang Minh Hỉ cau mày rên rỉ một tiếng nhưng cũng không tỉnh lại, Lý di nương lại khóc

- Chỉ cần bình an trở về là tốt rồi!

Đại phu nhân nói rồi lại bảo Nguyệt Nương mời Chu đại phu tới khám cho Trang Minh Hỉ.

- Lau người cho nàng rồi thay quần áo cho nàng đi đã. Tần Thiên nói

Nghe thấy chuyện phải thay quần áo, đám nam nhân đều lánh đi, nha hoàn Hỉ Thước và một nha hoàn khác bắt đầu thay quần áo cho Trang Minh Hỉ.

Nhìn thấy trên cánh tay, trên đùi đầy dấu vết xanh tím, mấy người Tần Thiên trong lòng ngầm hiểu, dù Tần Thiên hận Trang Minh Hỉ ác độc nhưng cũng không khỏi thở dài một tiếng.

Lý di nương tiến lên ôm Trang Minh Hỉ khóc òa. Trần di nương, Phương Nghiên Hạnh, Trang Minh Lan cũng lau nước mắt, Đều là nữ nhân, tất nhiên biết Trang Minh Hỉ đã gặp phải chuyện gì. Một cô nương vốn kiều diễm như hoa như ngọc giờ coi như đã bị hủy hoại rồi.

Không lâu sau, Chu đại phu đến bắt mạch cho Trang Minh Hỉ rồi kê đơn điều dưỡng thân thể. Trang Minh Hỉ uống thuốc, ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Mở mắt ra đã thấy gương mặt thân thiết của mẫu thân, Trang Minh Hỉ nhớ tới nhục nhã một tháng qua, trong lòng tủi thân, ôm mẫu thân khóc òa

Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc. Lý di nương đau lòng kêu:

- Con của ta, con của ta , về sau ngươi phải làm sao bây giờ?

- Khóc cái gì? Hiện tại là lúc để khóc sao?

Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên, cắt đứt tiếng khóc của hai mẹ con.

Hai người đều quay ra, Trang Minh Hỉ nhìn nam nhân vẻ mặt u ám trước mắt, sợ hãi gọi một tiếng:

- Ca ca.

Trang Tín Xuyên đi đến trước giường Trang Minh Hỉ, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt hung ác nham hiểm:

- Minh Hỉ, ta hỏi ngươi, lúc trước Tần Thiên bị vu hãm tư thông có phải do ngươi sai Trương Dũng làm không?

Trang Minh Hỉ cả kinh:

- Ca ca vì sao lại như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

- Trương Dũng đã bị Đại thiếu phu nhân bắt được, ngày ngươi bị bắt vốn là định thẩm tra xử lý chuyện này, nhưng...

Lý di nương lấy khăn che miệng khóc, kể lại việc Tần Thiên đặt bẫy đó. Mặt Trang Minh Hỉ tái xanh, một lát sau mới khóc:

- Ta cũng vì ca ca...

- Ta mặc kệ ngươi là vì ai!

Trang Tín Xuyên cắt ngang lời nàng, hắn đẩy Lý di nương ra, ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm Trang Minh Hỉ nói:

- Nhân lúc đại nương còn chưa bắt đầu xét xử, ngươi lập tức qua đó xin đại nương tha thứ, nhất định phải cho bà thấy, việc này không liên quan đến ta, mọi hậu quả do ngươi tự chịu, hiểu không?

Buồn cười là nàng ở đó chịu bao nhục nhã, chỉ muốn về nhà nhưng không ngờ lại phải đối mặt với tình cảnh này

- Tín Xuyên, Minh Hỉ vừa mới trở về, người còn chưa khỏe sao lại bức nàng như vậy, chờ nàng khỏe lên rồi nói sau cũng không muộn!

Lý di nương khóc can.

Trang Tín Xuyên đứng lên, lạnh lùng nói:

- Dù có điều dưỡng thế nào cũng chỉ là tàn hoa bại liễu, ngươi cho rằng mình vẫn là Trang tứ tiểu thư kiêu ngạo tự phụ như trước sao? Hiện tại ai chẳng nói muội muội của ta chính là dâm nữ, ta còn vì thế mà bị bao người nhạo báng

Trang Minh Hỉ nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, người run lên, nàng nắm chặt tay thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau đã chảy máu

- Hỗn đản, hỗn đản!

Nước mắt Trang Minh Hỉ rưng rưng, nghiến răng nghiến lợi.

Vừa dứt lời đã thấy hoa mắt, mặt bị tát một cái mạnh. Trang Minh Hỉ ngã xuống giường, bưng bên má bị đánh đau rát, cuối cùng không thể nhịn được, đau đớn mà khóc thành tiếng.

Trang Tín Xuyên chỉ vào nàng:

- Ngươi phải hiểu, ngươi giờ đã trở thành cái dạng này, về sau chỉ có thể làm thiếp, có được như vậy hay không còn chưa chắc chắn nữa, việc mình mình làm, tự mình phải chịu trách nhiệm đi, đừng làm liên lụy đến ta, về sau ca ca còn có thể lo cho ngươi cả đời, nếu không, mọi người cùng nhau chết thì đừng trách ca ca độc ác bán ngươi lấy bạc

- Mẫu thân, mẫu thân...

Trang Minh Hỉ nhào vào lòng Lý di nương mà khóc òa.

Lý di nương ôm chặt nàng, vừa khóc vừa nói:

- Đứa con đáng thương của ta a, mệnh con sao lại khổ như vậy!

Đang lúc Trang Minh Hỉ cảm thấy được an ủi, lại nghe mẫu thân nói:

- Nhưng mà Minh Hỉ, ca ca nói cũng không phải không có lý, cả đời này có thể dựa vào ai nữa. Chỉ có thể dựa vào ca ca mà thôi, nếu ca ca ngươi bởi vì việc này mà cũng bị đuổi ra khỏi Trang phủ, chúng ta về sau phải làm sao bây giờ a Minh Hỉ, ngươi nghe lời ca ca ngươi đi! Ta sẽ xin Đại nương nương tay!

Trang Minh Hỉ cứng đờ người, như như bị đẩy vào trong hầm băng, rét lạnh thấu xương.

Mục lục
Ngày đăng: 21/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục