Gửi bài:

Chương 201 - Không thể kể hết

Tần Thiên bưng lên chung trà khẽ nhấp một ngụm, trà Long tỉnh đúng là danh bất hư truyền nhưng giờ phút này nàng không có nhiều tâm tình để phẩm trà.

- Lại nói, lần này đa tạ Tạ tiểu thư cứu mạng phu quân ta. Phần ân tình này, phu thê ta nhất định sẽ ghi tạc trong lòng. Tần Thiên thản nhiên nói.

Tạ Uyển Quân nhìn Tần Thiên một cái, hai tay ở dưới bàn nắm chặt khăn. Từ chỗ nhị thẩm nàng đã biết được thái độ của Tần Thiên. Sự phản đối này Tạ Uyển Quân cũng không thấy lạ. Về sau nàng vừa cửa, địa vị nhất định cũng không thấp hơn Tần Thiên, nghĩ hẳn là Tần Thiên sợ mình sẽ uy hiếp địa vị của nàng. Tuy rằng nàng không biết Tần Thiên phản đối sẽ có tác dụng gì, dù sao việc này cũng do Đại phu nhân làm chủ. Nhưng nếu Tần Thiên trở về gây loạn thì sẽ khiến người ta phiền lòng, cho nên nàng hôm nay hẹn riêng Tần Thiên ra, định tỏ rõ thái độ của mình. Chỉ là mình là cô nương chưa gả ra, những lời này rốt cuộc khó có thể mở miệng, nhất thời do dự mà không biết nên nói thế nào

Nghe Tần Thiên nói vậy thì vội đáp:

- Tỷ tỷ đừng khách khí, gặp chuyện này ai cũng sẽ không bỏ mặc. Lúc trước tỷ tỷ không phải cũng cản một mũi tên cho Trang công tử?

- Chúng ta là phu thê, vốn là phúc họa cùng hưởng, đương nhiên không giống.

Tần Thiên cười cười, nhẹ giọng cảm thán:

- Chuyện hôn sự của nữ nhi vô cùng quan trọng, cả đời tốt hay xấu đều chỉ trong một suy nghĩ, có thể tìm được một phu quân biết ấm lạnh, có thể thương yêu ngươi, đặt ngươi ở trong lòng mới là hạnh phúc lớn nhất đời nữ tử. Tạ cô nương ngươi nói có phải không?

Tạ Uyển Quân nhớ tới cách đối xử đầy yêu thương của Trang Tín Ngạn với Tần Thiên, nghĩ sau này mình cũng sẽ có hạnh phúc này thì không khỏi đỏ mặt.

Thấy vẻ mặt nàng, Tần Thiên thở dài trong lòng, lại nói:

- Có nhiều lúc, những đồ chúng ta nhìn thấy tưởng là rất tốt nhưng lại không hợp với mình

Nói xong. Tần Thiên lấy từ trong lòng ra một tở giấy, mở ra trước mặt Tạ Uyển Quân. Tạ Uyển Quân nhìn, thấy trên giấy viết một hành chữ thanh tú: "Trang Tín Ngạn chỉ có mình Tần Thiên"

Tạ Uyển Quân lập tức biến sắc

- Đây là lời hứa của Tín Ngạn với ta khi chúng ta thành thân

Tần Thiên nhìn Tạ Uyển Quân thành tâm thành ý nói:

- Tạ cô nương, giờ ở đây chỉ có hai ta, có một số việc cũng không cần vòng vo, không ngại mà nói thẳng. Ta biết Tạ cô nương là cô nương thuần lương, ta cũng có thể cảm nhận được tâm ý của cô nương cho phu quân ta.

Tạ Uyển Quân ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ bừng

- Nhưng Tạ cô nương cũng thấy đó. Ta và Tín Ngạn lưỡng tình tương duyệt, giữa chúng ta không thể dung được bất kì ai, Tín Ngạn là người đơn thuần, chuyện hắn đã nhận định sẽ không dễ dàng thay đổi. Tạ cô nương xinh đẹp, thông minh, lại có gia thế như vậy, tội gì đến Trang phủ chịu lạnh nhạt. Cả đời dài như vậy, vì sao cố chấp chịu khổ? Thiên hạ lớn như vậy, nam nhi tốt nhiều như vậy, Tạ tiểu thư lại có điều kiện như thế, nhất định có thể tìm được mối nhân duyên tốt, cùng ý trung nhân cử án tề mi, sinh nhi dục nữ, đây mới là hạnh phúc của nữ nhi

Tạ Uyển Quân cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Ta biết tâm ý của tỷ tỷ nhưng giờ... giờ chuyện của ta và Trang công tử đã truyền khắp, về sau còn ai chịu tới cửa cầu hôn?

Đến ngay cả Tư Mã gia cũng lén lút lui chuyện hôn nhân này. Nhưng đây cũng là điều nàng muốn, nàng cũng không sốt ruột.

Nói xong, Tạ Uyển Quân lấy khăn lau nước mắt, vai khẽ run

Truyền nhanh như vậy? Tần Thiên giật mình, lập tức hiểu ra, nhất định là Tạ Uyển Quân cố ý làm, xem ra nàng đã quyết tâm phải lấy Tín Ngạn.

Tần Thiên hơi biến sắc, không phải nói tiểu thư cổ đại hiền lương thục đức. Sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy. Nàng cảm thấy tâm tư lúc trước của mình đúng là bị uổng phí

Nàng không biết rằng, Tạ Uyển Quân sở dĩ làm vậy thứ nhất là vì cuồng dại tình cảm của Trang Tín Ngạn dành cho Tần Thiên. Thứ hai là để trốn tránh hôn sự với Tư Mã Xương. Tư Mã Xương phẩm hạnh hạ lưu không nói, nghe nói trong phòng cũng đã không thiếu di nương. Nàng sao muốn gả cho người như thế. Trong lúc mấu chốt này mới bị quỷ mê ma ám mà làm ra quyết định này. Nay ván đã đóng thuyền, danh tiết bị hủy, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi

- Tỷ tỷ?

Tạ Uyển Quân khóc nức nở nói:

- Tỷ tỷ yên tâm, Uyển Quân chỉ là mến đức làm người của Trang công tử, chỉ mong cả đời làm bạn bên công tử, về chuyện khác, Uyển Quân chưa bao giờ muốn tranh với tỷ tỷ. Uyển Quân không hiểu chuyện làm ăn, cũng không có hứng thú, cho dù về sau... về sau...

Giọng nàng dần bé như muỗi kêu:

- Về sau con của ta cũng sẽ không tranh giành gì với con của tỷ tỷ. Trong lòng Uyển Quân, tỷ tỷ vĩnh viễn là tỷ tỷ, Uyển Quân sẽ tôn trọng tỷ tỷ, hầu hạ tỷ tỷ...

Nàng là tiểu thư con chính thất Tạ gia, tương lai của hồi môn vô cùng, đâu thèm tranh giành mấy thứ kia với Tần Thiên

Về phần lời nàng nói, Tạ Uyển Quân không cho là đúng. Trang công tử còn chưa hiểu biết gì về nàng. Nàng cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Diện mạo so với Tần Thiên chỉ hơn chứ không kém. Chỉ cần nàng gả qua, Trang Tín Ngạn nhất định sẽ thích nàng.

Nghe xong lời này, Tần Thiên giận đến muốn cười. Con? Nghĩ cũng xa thật. Nàng đứng lên. Cười lạnh nói:

- Thôi đi. Nếu cô nương không nghe hiểu lời ta nói ta cũng không nhiều lời . Cô nương khư khư cố chấp, làm cho sự tình rối loạn đến mức độ này. Hậu quả sau này cô nương cũng phải gánh vác được mới là tốt

Nói xong. Tần Thiên xoay người rời đi.

Tạ Uyển Quân chậm rãi đứng lên, nhìn bóng lưng thẳng thắn của Tần Thiên mà không khỏi cắn môi. Sắc mặt dần dần chuyển lạnh. Nàng khẽ hừ một tiếng.

Chiều hôm đó, bọn Phạm Thiên nhận được tin tức trở về, nhìn thấy Tần Thiên bình yên vô sự, tất nhiên là vô cùng vui sướng. Cũng nhắc đến một chuyện với Tần Thiên

- Sau khi trốn thoát, phiên dịch nói với ta. Lúc ấy mã tặc nói một câu nói rất kỳ quái.

- Nói gì?

Phạm Thiên nói:

- Mã tặc nói không thể để cho bất kì ai trốn thoát, bọn họ mang theo trân bảo độc nhất vô nhị của quý tộc người Khương ban cho.

Tần Thiên kinh ngạc:

- Ta cũng đang thấy lạ, vì sao rõ ràng không phải mùa làm ăn mà mã tặc này còn chặn đường chúng ta. Thì ra bọn họ cho rằng chúng ta mang theo trân bảo

Nhưng lập tức lại cảm thấy kỳ quái, đám mã tặc này vì sao lại nghĩ vậy

Càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Lập tức sai Phạm Thiên dẫn phiên dịch đến hỏi thăm

Việc này nhanh chóng bị Tạ Đình Quân biết. Hắn động tâm tư, âm thầm sai Lâm Vĩnh chuẩn bị, bảo Lâm Vĩnh nghĩ cách lén tiết lộ chuyện Tư Mã Xương cấu kết với mã tặc cho quan phủ. Lúc này, Tần Thiên cũng dẫn phiên dịch đến báo với Lâm tướng quân. Lâm tướng quân thấy cháu gái nuôi của Tống thái phó bị ngộ hại trong phạm vi cai quản của mình thì người toát mồ hôi lạnh, lập tức vỗ ngực cam đoan sẽ tra rõ việc này. Không lâu sau đã tìm được hạ nhân của Tư Mã gia truyền tin cho mã tặc, bắt tới điều tra. Nhanh chóng tra ra chuyện Tư Mã Xương bị cướp việc làm ăn mà hạ độc thủ

Lâm tướng quân lập tức bắt người. Tư Mã Thuần vì thoát tội mà phải bán đi một phần lớn sản nghiệp. Mà Tạ Đình Quân nhân lúc cháy nhà hôi của, mua được sản nghiệp lớn của Trường Hưng Hành với giá cực thấp. Trường Hưng Hành một thời huy hoàng, vì biến cố này mà sụp đổ. Mà Tạ Đình Quân lại nhân cơ hội này mà thu được món lợi lớn không kể xiết

Khi kết cục của Tư Mã gia đã định, thương thế của Trang Tín Ngạn cũng đã khôi phục lại. Đoàn người Trang phủ cùng huynh muội Tạ gia bắt đầu về Dương thành.

Mục lục
Ngày đăng: 29/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục