Gửi bài:

Chương 25 - Phản kích

Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Nương vẫn như cũ sắp xếp cho Tần Thiên đi theo Đại phu nhân. Nhưng bất kể là Nguyệt Nương hay Đại phu nhân đều vẫn đối xử với nàng như trước. Phu nhân vẫn như bình thường đến Trà Hành xử lý công việc, Tần Thiên thì ngoan ngoãn cùng Thúy Vi canh ngoài cửa giống như ở Trang phủ, làm tốt bổn phận của mình.

Một ngày qua đi cũng không có việc gì đặc biệt xảy ra.

Giờ Dậu, Đại phu nhân như ngày thường về phủ, đoàn người vừa mới tiến vào sân đã thấy Ngọc Hoàn tiến lên bẩm báo Lý di nương đang ở trong phòng chờ Đại phu nhân.

Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương nhìn nhau một cái, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đại phu nhân đã nghe Nguyệt Nương kể chuyện hôm qua Lý di nương muốn xông vào gặp bà lại bị Tần Thiên dùng kế ép đi. Tuy rằng rất vui mừng vì sự lanh lợi của Tần Thiên nhưng cũng không muốn thưởng riêng cho nàng, chỉ coi như những nha hoàn khác, lúc cơm chiều được thưởng thêm chân gà. Là vì không muốn nàng lại khiến Lý di nương chú ý mà gặp rắc rối.

Nhưng mà hôm qua, hôm nay Lý di nương đều vội vã gặp mình như vậy, hẳn có chuyện quan trọng?

Nhớ tới điều này, Đại phu nhân không khỏi có chút đau đầu, phàm là chuyện Lý di nương muốn bàn với bà mà nói nhất định là chuyện phiền toái!

Nhưng là mặc kệ như thế nào, toàn bộ Trang phủ có thể trấn áp được nhị phòng cũng chỉ có mình, vì cả Trang phủ, cũng vì bình an của mẹ con bà, dù phiền toái cỡ nào bà cũng phải gánh vác. Cho dù không gánh nổi cũng phải cố mà chống đỡ.

Nếu không có quyết tâm ấy, một nữ nhân như bà sao có thể chống chọi được những sóng gió mấy năm qua?

Đại phu nhân được Nguyệt Nương đỡ đi vào phòng.

Tần Thiên phía sau thì quay về phòng, rửa mặt rửa tay rồi cùng tiểu nha hoàn trong viện làm việc.

Tần Thiên làm xong việc thì cùng Đan Nhi, Tiểu Hồng, Tiểu Cảnh ngồi nghỉ tạm bên hành lang, bỗng nhiên nghe trong phòng tiếng Đại phu nhân hét chói tai.

- Lý Tú Mai, đây là hôn nhân lúc lão gia lúc còn sống tự tay chỉ định! Ngươi lại chỉ vì bản thân tư lợi mà đẩy lão gia mang tiếng bất nghĩa, sau này ngươi còn mặt mũi nào gặp lão gia nơi chín suối.

Giọng Đại phu nhân run run, hiển nhiên vô cùng tức giận.

Nha hoàn trong viện, bao gồm cả nha hoàn của Thanh Âm viện hay Cúc Hương viện nghe Đại phu nhân nói vậy đều giật mình. Rất nhanh, Thúy Vi đi ra đuổi các nha hoàn đi.

Nhưng một câu này đã nói lên nhiều chuyện, lúc rời đi, Tần Thiên thở dài, Đại phu nhân lại không được thoải mái.

Trong lòng vô cùng đồng tình với Đại phu nhân.

Trong đại sảnh.

Đại phu nhân ngồi ở ghế bành khắc hoa cúc tại chính vị, vẻ mặt giận giữ nhìn Lý di nương đang thảnh thơi uống trà phía dưới.

Nguyệt Nương đứng bên Đại phu nhân xoa ngực cho bà, vừa lo lắng nhỏ giọng nhắc:

- Phu nhân, giận hại gan, cẩn thận thân thể mình.

Đại phu nhân nghe lời Nguyệt Nương thì mới bình tĩnh lại một chút.

Bên kia, Lý di nương buông chung trà, quay đầu nhìn Đại phu nhân, không nhanh không chậm cười nói:

- Tỷ tỷ, cái gì mà không để ý tín nghĩa, lời này của tỷ quá nặng nề rồi. Lúc trước lão gia định hôn nào biết rằng Phương gia sẽ suy tàn như vậy. Nếu biết, lão gia nhất định sẽ tán thành với cách làm của ta. Tín Xuyên nhà ta sao có thể lấy nữ nhân nghèo khó như vậy?

- Lão gia không bao giờ là loại người thấy lợi quên nghĩa như vậy.

Đại phu nhân cười nhạt một tiếng, giận tái mặt:

- Làm người phải có tín nghĩa, mặc kệ Phương gia thế nào, nếu là hôn sự lão gia đã định mà đối phương không làm gì tổn hại đến đức hạnh thì Trang phủ chúng ta không thể từ hôn.

Bà nhìn Lý di nương, chém đinh chặt sắt:

- Tín Xuyên phải cưới Phương cô nương!

Nụ cười của Lý di nương cứng đờ, sắc mặt lập tức trầm xuống. Bà cười nhạt hai tiếng, nói:

- Không kịp rồi, ta đã ước định với Lưu gia Tô thành rồi, tỷ tỷ ta còn tự mình đến gặp nữ nhi Lưu gia, khen nàng không ngớt lời.

Tỷ tỷ trong miệng Lý di nương chính là chị ruột bà, là chính thất phu nhân của Tri châu Hồ đại nhân ở đây. Đại phu nhân biết bà dùng điều này để áp chế mình, nếu bà cứ phản đối việc này thì chẳng phải là vỗ mặt Tri châu đại nhân?

Làm thương nhân, nịnh bợ quan lại còn không kịp, ai dám đắc tội?

Lý Tú Mai sau lưng phu nhân lặng lẽ thu xếp mọi thứ, ép bà phải nhận.

Tuy rằng biết bà không nên tức giận nhưng lửa giận không thể khống chế bốc thẳng lên não. Đại phu nhân không khỏi nghiến răng.

Lý di nương lúc này tuy nhìn như trấn tĩnh nhưng thật ra trong lòng cũng bất an, bởi vì bà sở dĩ có thể kéo tỷ tỷ vào là vì đã nói với tỷ tỷ rằng mình đã xử lý tốt hôn ước lúc trước của Tín Xuyên. Nếu không, chuyện bất nghĩa này sao tỷ tỷ bà chịu ra mặt, bà chẳng sợ ảnh hưởng đến danh dự của phu quân sao?

Giờ chỉ sợ Đại phu nhân cứng rắn, nếu bà bất chấp tất cả mà làm lớn chuyện thì rắc rối to.

Bà cũng từng nghĩ làm vấy bẩn danh tiết của Phương cô nương nhưng Phương cô nương ở trong Trang phủ, mình quản lí hậu viện, danh tiết của nàng bị bôi nhọ thì mình cũng không thoát khỏi liên quan.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cách tiền trảm hậu tấu, mới có thể đạt được mục đích, tuy quá mạo hiểm nhưng cũng là cách duy nhất.

Chỉ cần có thể thuyết phục Đại phu nhân.

Nghĩ vậy, Lý di nương lại dịu mặt, nhìn Đại phu nhân nói:

- Tỷ tỷ, mối hôn sự tốt với một người nam nhi mà nói quan trọng biết bao tỷ tỷ không phải là không biết. Chúng ta đều là người làm mẹ, chung thân đại sự của con cái bao giờ cũng là việc khiến chúng ta lo lắng nhất. Nếu không tỷ tỷ đã chẳng định ra hôn sự cho Tín Ngạn rồi. Còn chẳng phải vì tỷ tỷ không muốn Tín Ngạn chịu thiệt? Ai cũng như vậy, ta muốn tìm cho con mình một hôn sự môn đăng hộ đối có gì sao? Tín Xuyên lúc nào cũng nghe lời tỷ, chưa bao giờ chống đối, tỷ tỷ cũng nên nghĩ cho nó một chút.

Lời Lý di nương nói như kim châm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Đại phu nhân.

Đại phu nhân trong lòng đau xót, buồn bã.

Con mình đã 21 tuổi, nhiều năm qua bà không phải chưa từng nhờ cậy bà mối để ý việc hôn sự của hắn, Tuy rằng Tín Ngạn có tật nhưng trong lòng bà, hắn vẫn là người tốt nhất. Bà cũng muốn cho con có được mối lương duyên tốt, thân gia có thực lực, tương lai sau này bà qua đời cũng có thể chăm sóc cho hắn.

Bà lấy ra chữ của Tín Ngạn, tranh của Tín Ngạn để bà mối cho đối phương xem nhưng lần nào cũng thất vọng mà về.

Bà cũng hiểu, tranh chữ thì có tác dụng gì? Trưởng tử của Trang phủ cũng có tác dụng gì? Chữ đẹp cũng không thi khoa cử được, thân là con trai trưởng lại không thể làm đương gia thì có nhà nào điều kiện tốt muốn gả con cho hắn? Cho dù là thứ nữ cũng muốn gả cho người hữu dụng.

Nhưng nữ tử nhà bình thường lấy vào sau này sao có thể bảo vệ con?

Cứ như vậy, hôn sự dần chậm lại.

Lại nói, Lưu gia Tô thành mà Lý di nương nhắc đến, trước đó bà cũng nhờ bà mối hỏi han nhưng họ khéo léo từ chối, không ngờ còn chưa đến nửa năm đối phương lại đáp ứng Tín Xuyên.

Không phải là vì thấy Tín Xuyên về sau sẽ trở thành đương gia?

Đại phu nhân khổ sở vô cùng.

- Nhưng nếu như vậy mà hủy hôn với Phương gia, ngươi bảo ta ăn nói thế nào với lão gia. Đây chính là hủy danh tiết cả đời lão gia. Không được, chuyện này không thể làm như vậy! Chuyện ngươi làm ngươi nghĩ cách mà giải quyết.

Đại phu nhân ôm ngực nói:

- Ta thân là đương gia chủ mẫu, sẽ không đồng ý từ hôn!

Lý di nương hung hăng lườm Đại phu nhân một cái rồi lại rũ mắt, âm trầm nói:

- Tỷ tỷ, cũng không cần từ hôn, trước lão gia và Phương gia ước định chỉ nói là con của thiếp của Trang phủ, nay lão gia và Phương lão gia đã mất, rốt cuộc là ước định con của thiếp nào chúng ta cũng khó mà nói. Hơn nữa...

Lý di nương cười cười.

- Con của thiếp của Trang phủ cũng nào chỉ có mình Tín Xuyên.

Vừa dứt lời, ngoài cửa có nha hoàn thông báo:

- Trần di nương cùng Tam thiếu gia đến!

Lý di nương cười lớn, đôi mắt đẹp lưu chuyển, xoay người nhìn về phía cửa:

- Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Mục lục
Ngày đăng: 22/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục