Gửi bài:

Chương 126 - Động phòng hoa trúc

Nến đỏ lách tách một tiếng, hơi tối lại nhưng đột nhiên lại bốc cháy sáng ngời, ánh vào đôi mắt hắn, sáng như sao trời.

Tần Thiên nhìn giường một cái, không nói gì, chỉ đi qua đó.

Lòng Trang Tín Ngạn nóng lên, nàng đúng là không chút do dự, có thể thấy được sự tin tưởng của nàng với hắn. Trong lòng càng thêm trịnh trọng.

Hắn đi theo qua, hai người ngồi xuống bên giường.

Nến đỏ lập lòe, phủ lên người bọn họ một lớp ánh sáng thản nhiên.

- Tín Ngạn...

Tần Thiên nhìn hắn nói:

- Chúng ta sau này phải ở bên nhau năm năm, tuy rằng không phải phu thê nhưng cũng là người chung mục đích, cho nên ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn.

Trang Tín Ngạn chỉ nhìn nàng, ánh mắt sâu hun hút như muốn hút mọi thứ vào.

Ánh mắt này khiến Tần Thiên ăn không tiêu, theo bản năng muốn tránh nhưng lại nghĩ, nếu không đối mặt hắn thì hắn không thể hiểu mình nói gì nên lại nhìn về sống mũi cao của hắn.

Áp lực biến mất.

- Về sau nếu ta làm sai cái gì, hoặc là làm không tốt, không hợp ý ngươi, ngươi cứ nói thẳng với ta, đừng nhịn trong lòng. Con người ta ngốc, sẽ không để ý lòng người khác nghĩ gì. Ngươi không nói thì ta cũng không hiểu. Như vậy chẳng những không giải quyết được gì mà ngươi cũng bực dọc, như thế không hay.

Mũi hắn rất cao, rất thon như mũi của người phương Tây vậy, dưới ánh sáng, rất có góc cạnh.

"Ta biết, về sau ta sẽ không tùy tiện nổi cáu, làm loạn". Trang Tín Ngạn nhanh chóng hiểu ý của nàng.

Tần Thiên nghĩ hắn lại tỏ vẻ bực dọc này nọ nhưng không ngờ lại thuận lợi như vậy.

- Còn nữa, năm năm này ta sẽ ngủ dưới đất, vì không có nha hoàn hầu hạ cho nên buổi tối ngươi muốn đi tiểu đêm vẫn có thể gọi ta.

Thành thân rồi không thể lại sắp xếp nha hoàn hầu hạ. Giường khi trước của Tần Thiên đã bị mang đi để tránh người ta sinh nghi. Nhưng hai người không thể ngủ cùng giường nên Tần Thiên nghĩ việc ngủ dưới đất.

Trang Tín Ngạn rũ mắt, không tỏ vẻ gì, trong đầu lại nhớ lại lời mẫu thân nói trước khi thành thân.

"Tín Ngạn, con có năm năm, nếu con thật sự thích nàng thì hãy nghĩ cách giữ nàng lại. Tần Thiên là người tốt, nàng đi rồi lại quay lại là vì trong lòng có chúng ta. Chỉ cần con cố gắng đối tốt với nàng, để cho nàng biết điểm tốt của con thì nàng sẽ không đi".

Thấy hắn không phản đối, Tần Thiên coi như hắn đồng ý, tiếp tục nói:

- Cuối cùng, năm năm này, ta không thể sinh con cho ngươi...

Nói đến vấn đề này, Tần Thiên cũng có chút ngượng ngùng nhưng lại không thể cúi đầu, chỉ đành đỏ mặt nói với hắn:

- Nếu ngươi thích nha hoàn nào thì cứ sĩ phòng đi, ta không có ý kiến.

Không thể bắt hắn làm hòa thượng suốt năm năm được. Hắn dù sao nếu có nhu cầu cũng phải giải quyết. Mình không thỏa mãn được chẳng lẽ còn không cho hắn ra ngoài sao? Đây là gián tiếp nhắc nhở hắn, năm năm này không nên có tâm tư đó với nàng.

Trang Tín Ngạn nghe câu này thì giận tái mặt nhưng thấy khuôn mặt nàng dần đỏ ửng cùng với hỉ phục của nàng càng khiến nàng xinh đẹp vô cùng, sắc mặt hắn dần dịu lại.

"Ta không cần nha hoàn khác hầu hạ, nàng cũng biết, ta không thích nữ nhân khác chạm vào ta." Viết xong, mặt hơi hơi nóng lên, những lời này, trước kia hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra.

Tần Thiên cười cười, không nói tiếp, lúc trước hắn có thể nhận Thu Lan và mình thì sau này cũng sẽ đón nhận được người khác. Nhưng mà, ý của nàng đã đạt được, còn hắn muốn gì nàng cũng không quản.

"Ta cũng có yêu cầu". Trang Tín Ngạn viết lên giấy: "Ta không thích người khác chạm vào ta, về sau, vẫn là tự nàng mặc quần áo cho ta".

Tần Thiên cười cười:

- Tín Ngạn, ta đã không còn là nha hoàn của ngươi, nếu ngươi không quen người khác thì tự học cách mặc đồ đi, ta dạy ngươi.

Chẳng lẽ năm năm này chẳng những làm đương gia, làm thê tử rồi còn phải làm cả nha hoàn? Ai mà chịu được áp lực như vậy.

Đối với yêu cầu không thích, nhất định phải kiên quyết nói không.

Không đợi Trang Tín Ngạn phản ứng lại, Tần Thiên đã đứng dậy, lấy chăn gối trong ngăn kéo. Đây là Đại phu nhân dặn dò Nguyệt Nương chuẩn bị.

Đầu tiên là trải chiếu rồi trải nệm dày rồi đến chiếc chăn gấm thêu hoa đỏ thẫm. làm xong những cái đó lại kéo bình phòng thêu hoa ra chắn trước cửa, nếu có gì khẩn cấp cũng kịp thời chắn lại được.

Ai ngờ, nhìn bình phong tuy nhẹ nhưng lại rất nặng, Tần Thiên dùng hết sức mới chuyển được một chút. Đang toát mồ hôi thì chợt thấy tay nhẹ bẫng, chính là Trang Tín Ngạn đỡ lấy. Hắn dù không cường tráng như Tạ Đình Quân nhưng chuyển một tấm bình phong cũng là việc đơn giản.

Thấy hắn dễ dàng bê bình phong như vậy, Tần Thiên đột nhiên có cảm giác thoải mái. Từ khi còn nhỏ, nàng đã học được cách phải dựa vào chính mình. Chỉ hơn mười tuổi đã học nấu cơm, giặt quần áo, cắt cỏ cho lợn ăn, nàng cũng có những lúc gian nan nhưng bên cạnh ai cũng bận rộn, không ai có thể giúp nàng, cuối cùng đều là nàng cắn răng mà chống đỡ, cũng thành tính cách không thích nhờ vả người khác.

Thì ra ở lúc khó khăn, có người giúp đỡ quả thực rất tốt.

Tần Thiên nhìn Trang Tín Ngạn bê bình phong dễ dàng như vậy thì thoải mái cười. Làm xong mọi thứ, Trang Tín Ngạn trở lại bên giường, lấy gối của hắn xuống đất, chuyển gối của Tần Thiên lên. Tần Thiên đi qua nói:

- Tín Ngạn, ngươi làm gì vậy?

"Về sau ngươi ngủ giường, ta ngủ đất". Hắn viết một câu đơn giản lên quyển vở.

Hắn được nuông chiều từ bé, làm sao ngủ quen ở đất được? Tần Thiên còn định nói thêm nhưng Trang Tín Ngạn cúi đầu cởi quần áo, không nhìn nàng như đã quyết định. Thấy hắn như thế, Tần Thiên cũng không nói thêm gì.

Nàng cởi áo ngoài, mặc trung y chuẩn bị lên giường thì lại thấy Trang Tín Ngạn vẫn loay hoay với mấy bộ quần áo. Tần Thiên nhìn hắn một hồi, thấy hắn cởi quần áo cũng không làm được không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Nàng xuống giường, đi đến bên hắn giúp hắn tháo thắt lưng, hỉ bào lập tức tản ra.

Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn cười:

- Chưa từng ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chứ. Sao giờ ngay cả quần áo cũng không biết cởi?

Vẻ mặt oán trách lại động lòng như vậy, hơi rượu trong lòng Trang Tín Ngạn dâng lên, chỉ cảm thấy choáng váng, chân lảo đảo. Tần Thiên đang giúp hắn thay đồ bị hắn đổ lên người mà mất thăng bằng, ngã dúi vào người hắn.

Theo bản năng, hắn ôm chặt lấy nàng.

Thân thể mềm mại quen thuộc, hương thơm thản nhiên khiến hắn không nhịn được mà nhớ lại cảnh xuân trong sơn động. Làn da nàng nõn nà, lửa nóng triền miên.

Người nóng bừng như bị thiêu đốt, cảm giác dục vọng không thể khống chế. Hơi thở dồn dập, vòng ôm nàng càng lúc càng chặt.

Tần Thiên sao không cảm nhận được sự biến hóa của hắn, thầm sốt ruột, giãy vài lần nhưng không được, dưới tình thế cấp bách đành cắn vào ngực hắn.

Trang Tín Ngạn thét lớn một tiếng, buông nàng ra, thấy nàng lùi vội về phía sau hai bước, vẻ mặt đề phòng thì không khỏi hối hận sự xúc động của mình, vội viết lên vở: "Ta không cố ý, có lẽ tại rượu".

Tần Thiên sớm đã thấy người hắn đầy mùi rượu, lại thấy mặt hắn đỏ bừng thì biết hắn nói thật.

- Ngủ đi.

Tần Thiên xoay người nhìn sang chỗ khác, nằm xuống giường mà tim vẫn đập loạn.

Chỉ chốc lát sau, phòng chìm trong bóng đêm, sau đó nghe tiếng hắn nằm xuống.

Cả đêm, hắn như ngủ không yên bởi vì Tần Thiên luôn thấy hắn xoay người. Là vì nằm đất ngủ không quen? Mà khi Tần Thiên đứng dậy, đốt đèn xem xét thì hắn lại như ngủ rất say. Tần Thiên đắp lại chăn cho hắn rồi quay về ngủ tiếp mà không thấy, sau lưng nàng, hắn mở bừng mắt.

Đêm động phòng cứ thế qua đi.

Sáng hôm sau, lúc Tần Thiên tỉnh lại không thấy Trang Tín Ngạn đâu. Nàng nhìn sắc trời, giờ còn chưa đến giờ Thìn, trời còn chưa sáng, nàng luôn dậy sớm nên đến giờ là tỉnh nhưng hắn không có thói quen dậy sớm như vậy.

Đi đâu, đến nhà vệ sinh?

Tần Thiên mặc quần áo, đi tới cửa nhìn ra phòng vệ sinh nhưng lại thấy nơi đó tối như mực, hiển nhiên không ai ở đó.

- Đại thiếu phu nhân đã dậy rồi sao? Bích Liên ngoài cửa hỏi.

Theo quy củ Thanh Tùng viện, không có chủ nhân dặn dò, nha hoàn không được tùy tiện đi vào.

- Chờ chút đã.

Tần Thiên vội vàng cất chăn nệm, mà bình phong cũng đã chuyển về chỗ cũ, đoán là do Trang Tín Ngạn làm.

- Đại thiếu gia đi đâu rồi? Tần Thiên hỏi Bích Liên qua cánh cửa.

- Đại thiếu gia đang ở phòng luyện công.

Phòng luyện công? Tần Thiên kinh ngạc, nàng chỉ đến Lưu gia ở hơn 10 ngày mà trong viện đã thêm phòng luyện công?

Tần Thiên khoác áo khoác, mở cửa ra ngoài, Bích Liên hỏi:

- Đại thiếu phu nhân, giờ mang nước vào chứ?

Vẻ mặt rất cung kính, rốt cuộc là đại nha hoàn, luôn ý thức được vị trí của mình. Cũng không hề vì trước đó thân thiết mà có chút tùy tiện.

Tần Thiên lắc đầu tỏ vẻ không vội, lại hỏi:

- Sao lại thêm phòng luyện công là sao?

- Nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết sau khi Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân trở về thì đã bảo Hải Phú chuẩn bị phòng này. Phòng này chuẩn bị xong, ngày nào giờ này Đại thiếu gia cũng dậy đến đó luyện tập với Hải Phú.

Tần Thiên rất tò mò:

- Dẫn ta đi nhìn xem.

Bích Liên chỉ vào căn phòng tối phía Tây nói:

- Là ở đó, Đại thiếu gia từng nói, lúc hắn luyện công không cho chúng ta quấy rầy, Đại thiếu phu nhân tự mình qua xem đi.

Thần bí vậy sao? Tần Thiên càng tò mò. Nàng đi qua sân, đến phòng luyện công, thấm nước bọt đục một lỗ trên cửa sổ rồi nhìn vào trong.

Thấy trong phòng có bao cát, cọc gỗ... một số thứ để luyện công. Mà Trang Tín Ngạn mặc quần đen cởi trần, nhìn tư thế đó thì như đang tập đứng tấn.

Hải phú đứng ở trước mặt hắn, hai tay chống nạnh, nhìn Trang Tín Ngạn, bộ dáng như nghiêm sư.

- Đại thiếu gia, không phải ép buộc ngươi nhưng sư phụ ta nói, chân chắc mới mà mấu chốt của việc học võ, nên mỗi ngày phải đứng tấn một canh giờ, không thể qua loa.

Chỗ Tần Thiên đứng có thể nhìn thấy hai người, Tần Thiên có thể thấy chân Trang Tín Ngạn run lên, thân trên trần toát mồ hôi, hiển nhiên là rất vất vả.

Hải Phú hơi đá chân hắn:

- Đừng run!

Trang Tín Ngạn tựa hồ tức giận, vươn tay gõ đầu Hải Phú. Hải Phú ôm đầu kêu to:

- Thiếu gia ngươi khi sư diệt tổ!

Nhìn đến đó, Tần Thiên không nhịn được phì cười.

Mục lục
Ngày đăng: 04/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục