Gửi bài:

Chương 187 - Đại lễ 3

Tư Mã Thuần cầm một miếng thịt bò khô lên, cười nhạo vài tiếng nhưng bỗng nhiên, hắn ngừng cười, nhìn kĩ miếng thịt bò, đem lên ngửi, thần sắc dần trịnh trọng. Hắn nhíu mày, xé lấy một miếng nhỏ ăn thử, chỉ nhai mấy lần mà đã lại biến sắc

Tạ Đình Quân cũng hiếu kì nhìn về phía Phạm Thiên mà lấy một miếng thịt bò khô đến. Hắn cẩn thận nhìn, trong lòng đoán Tần Thiên rốt cuộc định làm gì

Bên này, Tần Thiên không hề sợ hãi với sự giận dữ này. Mọi chuyện đều trong dự kiến của nàng. Nàng nhìn Ô Đạt đại hãn mỉm cười, nói:

- Đại hãn tôn kính, ta biết thịt bò ở đại thảo nguyên mà nói căn bản không phải là thứ quý hiếm, nhưng xin đại hãn trước khi giận dữ hãy nếm thử miếng thịt bò khô này

Thấy nàng tự tin như thế, đám quý tộc không khỏi lại nảy lòng hiếu kỳ với những miếng thịt bò không chút thu hút này. Dưới sự cung kính mời chào của Tần Thiên mà bắt đầu ăn thử, chỉ chốc lát, ai nấy đều lộ vẻ tán thưởng, kinh ngạc

Tần Thiên nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ, mỉm cười. Kiếp trước, nàng rất thích ăn thịt bò khô của Nội Mông, thịt bò cao nguyên, hơn nữa khí hậu độc đáo, cách chế biến cẩn thận thực sự khiến người ta thèm thuồng. Nàng từng học người cách làm, tuy rằng không bằng đồ mua sẵn nhưng hương vị cũng không tệ.

Nhưng tới Vĩnh Hòa trấn, nàng ăn thử thịt bò khô của Mạc Bắc thì biết, thịt bò khô thảo nguyên này còn xa mới ngon bằng hiện đại. Giống như là nhà nông muối thịt, đem thịt tươi dùng muối ướp rồi phơi khô cho dễ bảo quản. Bất luận là hương vị hay tiện lợi đều kém xa thịt bò khô của hiện đại

Từ lúc đó, nàng có suy nghĩ mới. Ven đường lại ăn thử đủ loại thịt bò khô, chắc chắn thêm suy đoán của mình. Sau khi tới Quy Phục thì sai Phạm Thiên mua một lượng thịt bò tươi lớn về, mượn phòng bếp của Tạ gia chế biến. Lại lợi dụng mấy ngày đi đường mà treo lên xe ngựa hong khô nên mới có được món thịt bò khô trước mặt đám quý tộc này

Ai cũng không để ý đến động tác này của nàng. Dù để ý cũng chẳng ai có thể liên hệ đến việc này

Sau khi nếm thử, sắc mặt ba vị đại hãn trở nên hòa hoãn. Trong đó, Ô Đạt gật đầu khen:

- Ta chưa từng ăn thịt bò khô ngon như vậy, hương vị độc đáo, thịt mềm mà dai. Không sai, không sai

Sau đó ông lại xé một miếng mà ăn. Phải biết rằng thịt bò của bọn họ làm rất cứng, không thể ăn sống, phải nấu chín mới được. Như vậy, cho dù là đầu bếp đại tài cũng không thể tạo ra hương vị độc đáo như vậy

Các quý tộc còn lại cũng liên thanh tán thưởng.

Mắt thấy đám quý tộc sắp bị mấy miếng thịt bò nho nhỏ của Tần Thiên chinh phục, Tư Mã Thuần vừa tức vừa hận. Thịt bò này còn chưa đáng giá bằng một bộ xiêm y của kỹ nữ. Nếu như bị mấy miếng thịt bò này của nàng đánh bại thì về sau hắn còn mặt mũi nào đi gặp người. Thấy Xích Nhĩ Thái bên cạnh đang ăn ngon lành mà Tư Mã Thuần hận không thể tát cho hắn một cái nhưng vẫn phải cố nén sự khinh bỉ, tức giận trong lòng. Hắn cười cười, thì thầm vào tai Xích Nhĩ Thái:

- Kì chủ đại nhân, chuyện này còn xin ngày tốn chút tâm sức. Chút thịt bò này có là cái gì? Chúng ta còn nhiều thứ lắm. Thịnh Thế kia coi thường người phương Bắc, cho rằng các vị chẳng biết gì, không khỏi coi thường các vị đại nhân

Xích Nhĩ Thái nghe vậy không khỏi trầm mặt xuống. Tư Mã Thuần lại cười cười, nhẹ giọng nói:

- Mỹ nhân kia nếu ngài thích, sang năm tiểu nhân sẽ lại đưa một người tới cho ngài

Nghe ông ta hứa hẹn sẽ lại tặng mỹ nhân, nhớ tới thân thể mềm mại nõn nà dưới thân mình đêm qua, phong tình hoàn toàn khác với nữ tử thảo nguyên. Xích Nhĩ Thái vốn bị Tư Mã Thuần kích động lại nóng bừng bừng. Hắn ngẩng đầu, vỗ bàn, cao giọng nhìn ba đại hãn nói:

- Đại hãn, thịt bò khô tuy ngon nhưng sao là đại lễ độc nhất vô nhị được. Trà Hành phương Nam này quả là gian trá. Có phải là cho rằng chúng ta ở phương Bắc lạc hậu? Chỉ định dùng chút đồ thô tiện này lòe chúng ta. Xin các địa hãn đừng để người Hán này dùng hoa ngôn xảo ngữ mà mê hoặc.

Nói xong oán hận trừng mắt nhìn Tần Thiên một cái.

Lời này lập tức được mọi người hưởng ứng, thịt bò khô tuy ngon nhưng sao có thể nói là đại lễ? Dùng cái này làm lễ vật chẳng phải là không coi bọn họ ra gì

Nghĩ lại, sắc mặt ai đấy đều khó coi

Tư Mã Thuần nhìn Tần Thiên giữa sân mà nhíu mày. Nàng hành xử khác thường khiến người ta không thể nắm bắt. Tuy rằng hắn cố gắng nhưng vẫn không chút dám coi thường

Ở bên, Tạ Văn Tuyển liên tục lắc đầu, Tạ Đình Quân biết Tần Thiên sẽ không lỗ mãng như vậy nhưng nhất thời cũng không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng. Hắn nhìn Tần Thiên phía trước. Thấy nàng vẫn ngẩng cao đầu, đối mặt với sự nghi ngờ của đám quý tộc mà cẫn mỉm cười, không hề bối rối. Tâm tình hắn bỗng nhiên trầm ổn lại.

Hắn biết, mọi chuyện hôm nay đều nằm trong bàn tay nữ tử này. Giờ hắn lo lắng đều chỉ là uổng phí. Theo bản năng, hắn lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn ở bên Tần Thiên. Thấu sắc mặt hắn trầm tĩnh, không chút lo lắng, hiển nhiên là biết được toàn bộ kế hoạch của Tần Thiên. Nhớ tới hai người có chuyện gì cũng cùng bàn bạc, tâm đầu ý hợp mà vô cùng uất hận

Thấy ba vị đại hãn bình tĩnh buông thịt bò trong tay, Tần Thiên xoay người nhìn Xích Nhĩ Thái cười nói:

- Kì chủ đại nhân nói không sai, thịt bò này đương nhiên không thể coi là đại lễ độc nhất vô nhị được. Đại lễ ta muốn dâng lên không phải là thịt bò này

Nói xong, nàng lại xoay người nhìn Ô Đạt đại hãn nói:

- Bẩm đại hãn tôn kính, đại lễ ta muốn dâng là cách làm thịt bò khô này

- Cách làm thịt bò khô? Đám quý tộc đều ngẩn ra.

- Không sai!

Tần Thiên xoay người, bước dọc quanh sân, vừa đi vừa dùng ngữ điệu bình ổn nói:

- Loại thịt bò khô này so với thịt bò khô của những người dân du mục làm có mấy điều hơn. Thứ nhất, nó là đồ chín, không cần phải nấu, ăn rất tiện. Thích hợp làm lương khô đi đường, cũng có thể làm lương thực dự trữ trong nhà. Thứ hai, nó rất ngon, có thể thành thức ăn, cũng có thể thành đồ ăn vặt, già trẻ, gái trai đều thích. Thứ ba, nó chế tác tinh xảo, so với thịt bò khô hiện tại, hoàn toàn có thể đem bán với giá cao hơn nhiều

Nghe xong những lời phiên dịch, đám quý tộc không khỏi trầm tư.

Thấy vậy, Tần Thiên cười cười, xoay người lại đi đến trước ba đại hãn, nhìn thẳng bọn họ, tự tin nói:

- Đại hãn tôn kính, nếu nói, ta dạy cách làm này cho người dân của các ngài, bọn họ đem thịt bò làm món bò khô mỹ vị này, bán cho các nước lân cận... Xin các ngài nghĩ xem, đây là nguồn lợi lớn hơn hẳn so với việc các ngươi bán súc vật, bán thịt bò. Theo đó, những người dân chăn nuôi của các ngài có thể vì đó mà có cuộc sống dư dả hơn, mà các vị đại hãn có thể thu được nhiều thuế hơn?

Tần Thiên nhìn Ô Đạt, hai mắt không chớp, đáy mắt như có ngọn lửa thiêu đốt, có sức mê hoặc cực lớn

Nàng gằn từng tiếng, chậm rãi nói:

- Đại hãn, đây là thứ còn quý hơn vàng bạc mỹ nhân, thậm chí tất cả người Khương trên thảo nguyên đều có thể có được lợi ích từ nó

Trong lều tĩnh mịnh, mọi ánh mắt đều dừng ở Tần Thiên. Bất kể là Tư Mã Thuần, Tạ Văn Tuyển hay Tạ Đình Quân, thậm chí là các quý tộc người Khương đều có cảm giác rung động

Tựa như có tiếng sấm động, không khí lại trở nên ồn ào. Các quý tộc châu đầu ghé tai, cùng mọi người trao đổi ý kiến. Ba vị đại hãn cũng phái người gọi các quan viên quản lý kinh tế vào, trưng cầu ý kiến của bọn họ. Tần Thiên ở bên nhiệt tình giải đáp thắc mắc. Người phiên dịch hưng phấn đến mắt sáng bừng

Giờ này khắc này, đã không ai còn nhớ rõ đây vốn là một yến hội chúc mừng

Các quý tộc càng hiểu rõ việc này, hai mắt bọn họ càng lúc càng sáng, Tần Thiên có thể nói là đem đến cho bọn họ mối tài phú lớn. So ra, bất kể là vàng bạc hay mỹ nhân cũng đều không bằng

- Nàng còn có thể nghĩ ra được cách này...

Tạ Văn Tuyển cảm thấy khó tin

- Hơn nữa còn dâng bí quyết này cho người, nếu nàng nắm giữ bí quyết, mở mối làm ăn này thì cũng không kém với việc buôn trà chút nào...

Càng nghĩ càng cảm thán:

- Tuổi còn nhỏ... một nữ tử... còn là nô tỳ...

Dù ông ta nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được nữ tử xuất thân nha hoàn này sao lại có kiến thức đó. Nhưng mọi thứ đều là tận mắt chứng kiến, đều là sự thật, không thể không tin!

- Các vị đại hãn, trăm ngàn lần đừng để hoa ngôn xảo ngữ của người này làm cho mê hoặc

Bỗng nhiên có người đứng lên lớn tiếng nói, mọi người an tĩnh lại, theo tiếng nhìn lại, thấy chính là Tư Mã Thuần. Thì ra Tư Mã Thuần thấy Tần Thiên có thể đả động được các quý tộc. Ông ta vì chuyện làm ăn lần này mà tốn biết bao nhiêu vàng bạc. Hơn nữa dù thất bại thì có thể đòi lại mỹ nhân, vàng bạc sao? Thất bại thì chính là tiền mất tật mang, tổn thất cực lớn!

Dưới cơn kích động, Tư Mã Thuần rốt cuộc không khống chế được, mong có thể ngăn cản lại.

Ông ta chỉ vào Tần Thiên, thần sắc nghiêm nghị, lời nói sắc bén:

- Nếu dễ kiếm tiền như vậy sao các ngươi không tự làm. Trong thiên hạ có thương nhân nào đem tiền tài tới tay đẩy cho người khác sao? Nhất định là có âm mưu, nhất định là có vấn đề. Các vị minh chủ xin cân nhắc, không cần tin lời nàng. Tần đương gia, rốt cuộc người có rắp tâm gì, vì vì độc quyền trà hay vì âm mưu gì khác.

Lời nói này như chậu nước lạnh khiến sự hưng phấn của đám quý tộc vốn dâng cao giờ bị gạt xuống. Mọi người bắt đầu sinh lòng cảnh giác, dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn Tần Thiên. Thấy phản ứng của bọn họ, Tần Thiên chẳng những không tức giận, mà còn rất thấu hiểu. Nghi ngờ là bình thường , không nghi ngờ mới là không bình thường!

- Tư Mã lão bản!

So với sự kích động của Tư Mã Thuần, Tần Thiên càng thong dong:

- Ngươi nói đúng, trong thiên hạ không có thương nhân nào đẩy tiền tài ra ngoài. Nhưng tiền tài trong thiên hạ cũng vô cùng. Thịnh Thế chúng ta lập nghiệp từ trà, có thể làm thì sẽ hết sức làm tốt việc buôn trà. Chính là như thế, vì sao Thịnh Thế chúng ta còn phải phân tán công việc?

Nàng cười cười, lại xoay người nhìn về phía đám quý tộc, rất thành khẩn nói:

- Ta đã nói rồi, ta hôm nay đến chính là cùng các huynh đệ Khương tộc kết giao bằng hữu. Phần đại lễ này là thành ý gặp mặt, không phải là dùng nó để trao đổi lấy độc quyền về trà. Dù các ngươi không muốn giao độc quyền cho chúng ta thì chúng ta vẫn đem cách chế biến thịt bò cho các ngươi. Thịnh Thế ta tối trọng danh dự, Tần Thiên ta thân là Thịnh Thế đương gia nói được làm được. Chính là như vậy, ta nào có âm mưu, dã tâm gì?

- Trong thiên hạ thực sự có chuyện tốt như vậy? Tần đương gia thực sự không có chút tư tâm. Tư Mã Thuần cười lạnh

- Thế cũng không phải, việc này cũng là đã có tư tâm của ta rồi

Tần Thiên ngẩng cao đầu, hai mắt sáng lên:

- So với nói là lòng riêng, không bằng nói là đôi bên cùng có lợi!

Mục lục
Ngày đăng: 29/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục