Gửi bài:

Chương 210 - Cho ngươi đẹp mặt

Thật dài rất dài, phong thư này nàng gần như mất ba ngày mà viết xong, cũng phải đến hơn 20 trang giấy. Trang Tín Ngạn ở một bên cười nàng: "Nàng viết thư hay viết truyện vậy?". Tần Thiên cười hì hì đáp lời:

- Luôn cảm thấy có chuyện chưa viết đủ, chuyện nào cũng quan trọng, chuyện nào cũng muốn nói cho Tống bá bá biết, bất tri bất giác mà viết nhiều như vậy

Những người tốt với nàng nàng đều rất quý trọng, hận không thể moi gan mổ ruột vì đối phương mà (èo K)

Tống Bùi Thanh tuy không ở lâu cùng nàng nhưng rất quan tâm nàng, cũng vì sự ủng hộ của ông mà địa vị của nàng ở Trang phủ hay trên thương trường đều rất ổn định. Vì thế trong lòng nàng, Tống Bùi Thanh như thân nhân của nàng vậy, không nhịn được mà muốn chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống với ông

- Ngươi xem, lúc trước có chuyện ngũ đại Trà Hành liên kết, sau thì có chuyện đến Mạc Bắc...

Tần Thiên mỉm cười đếm từng chuyện:

- Chỉ là chuyện chúng ta gặp mã tặc thì không nói, tránh để người lo lắng

Nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng, Trang Tín Ngạn thấy lòng ấm áp như nước mùa xuân, hắn đưa lò sưởi nhỏ trên tay cho nàng nói:

- Làm ấm tay!

Tần Thiên đón lấy, đặt trong lòng tay một hồi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Trang Tín Ngạn, lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn

Ấm áp, hoà thuận vui vẻ hạnh phúc ...

Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tung cửa sổ, gió ùa vào thổi bay một trang giấy. Hai người vội xoay người tìm giấy. Nhặt lên ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, bên ngoài tuyết đã rơi như trời rải lông ngỗng

Tần Thiên vui mừng kêu lên, hưng phấn vọt tới bên cửa sổ. Bên ngoài tuyết trắng se lạnh, tuyết như lông ngỗng nhuộm trắng đất trời. Trong tiếng tuyết rơi mà mọi thứ dần bị che phủ. Dưới ánh mặt trời trong suốt, rõ ràng chỉ là cảnh sắc tuyết trắng nhưng lại cảm giác như có ánh sao lấp lánh xinh đẹp, tựa như cảnh mơ kéo dài vô tận

Trang Tín Ngạn đi đến bên Tần Thiên, lấy chiếc áo choàng lông chim phủ lên người nàng. Nàng thuận thế mà dựa vào vòm ngực ấm áp của hắn

Hắn mỉm cười, ôm chặt nàng, cằm vuốt ve đỉnh đầu nàng. Hai tay nàng ôm lấy vòng eo săn chắc của nàng, chỉ cảm thấy sự ấm áp lặng lẽ truyền đến, nháy mắt đã xua tan đi cơn rét lạnh trong người

Tần Thiên mỉm cười, càng ôm chặt lấy hắn, hai người thân mật ngọt ngào ôm nhau, cùng lặng im ngắm nhìn cảnh tuyết rơi xinh đẹp bên ngoài

Hôm sau, Tần Thiên cho người gửi thư đến Kinh thành, đồng thời còn gửi cả trà Bích Loa Xuân đã cố ý giữ lại cho Tống Bùi Thanh, cả thịt bò khô và trường bào bằng da sói nàng mua ở Mạc Bắc. Nàng dặn dò ngươi đưa thư cẩn thận rồi mới để cho hắn rời đi

Phong thư này trước giao thừa đã được giao đến tay Tống Bùi Thanh. Tống Bùi Thanh phải mất đến 2 canh giờ mới đọc hết phong thư dài này. Từ đầu đến cuối đều mỉm cười, có vẻ rất vui mừng

Cảnh Nhân Đế nhìn thấy liền cười nói:

- Chưa bao giờ thấy thư dài như vậy đâu, có phải nha đầu kia viết cả chuyện hôm nay ăn gì mặc gì vào không?

Tống Bùi Thanh cười nói:

- Thật ra không có, chỉ là đem những chuyện đã gặp trong thời gian này viết vào, còn nữa...

Sau đó ông như hiến vật quý mà mang những đồ Tần Thiên tặng cho ông cho Cảnh Nhân Đế xem

- Đây là thịt bò khô nàng tự làm, món ăn này còn có câu chuyện kì thú, nếu hoàng thượng có hứng thú, chốc nữa Bùi Thanh sẽ nói với ngươi. Còn nữa...

Nói xong, Tống Bùi Thanh lấy chiếc áo da sói Tần Thiên mua đưa cho Cảnh Nhân Đến nói:

- Đây là áo choàng da sói nha đầu kia mua từ Mạc Bắc về cho hoàng thượng. Nha đầu viết trong thứ, nếu hoàng thượng không chê thì hãy nhận lấy nó. Nói thứ này tuy không đẹp nhưng mặc rất ấm

- Trẫm cũng có?

Cảnh Nhân Đế vui mừng đón lấy. Ông hàng năm nhận được không biết bao nhiêu lễ vật, trân quý cỡ nào cũng có. So ra thì trường bào da sói này thực sự là có phần bủn xỉn. Nhưng không hiểu sao, Cảnh Nhân Đế lại rất vui bởi vì ông có cảm giác, nha đầu kia không phải là muốn lấy lòng hoàng thượng mà là vì mua trường bào cho bá bá mình rồi cũng mua cho ông một chiếc, chỉ đơn thuần là vãn bối có lòng hiếu kính với trưởng bối. Cái này so với vàng bạc, châu báu gì cũng đều khiến ông vui mừng hơn cả.

Cảnh Nhân Đế đón lấy, lập tức đưa cho thái giám vui vẻ mặc thử. Ông đứng trước gương lớn nhìn trái nhìn phải, cười nói:

- Rất vừa vặn đó

Hai người nhìn nhau cười sảng khoái.

Lại nói chuyện Tần Thiên.

Bởi vì gần cuối năm, người trong tộc sẽ đến để nhận hoa hồng, đây cũng là lúc bọn họ vui vẻ nhất.

Lý di nương từ sau khi được Lưu Bích Quân nhắc nhở thì định nhân lúc người trong tộc đến lấy lợi tức mà định làm cho Tần Thiên đẹp mặt.

Có một số việc, Giang Hoa Anh ngươi chỉ ở trong nhà không thèm để ý, coi rằng không đáng lo nhưng người trong họ tộc sẽ hồ đồ như vậy? Không để ý đến sĩ diện như vậy? Vì thế, Lý di nương sôi sục khí thế mà tính kế hoạch

Kế hoạch của bà... đương nhiên sẽ không giấu nữ nhi Trang Minh Hỉ thông minh. Bà còn cần Trang Minh Hỉ cho ý kiến. Trang Minh Hỉ nhận mấy ngàn lạng bạc của Tạ Đình Quân, bắt người tay ngắn, đương nhiên phải làm việc cho hắn. Thấy kế hoạch của mẫu thân cùng mục đích với mình thì lấy tinh thần mà tham dự mưu kế này. Nhưng cũng chỉ là vạch đường chỉ lối chứ không đề đạt cụ thể

Nếu thành công đại phu nhân bọn họ dù không hưu Tần Thiên, thì địa vị của Tần Thiên ở Trang phủ cũng sẽ không thể bằng trước đó. Chỉ cần địa vị của Tần Thiên không ổn thì nhị phòng bọn họ mới có cơ hội xông lên. Trang Minh Hỉ nàng mới có cơ hội. Ca ca như bao cỏ nát kia sao đáng là đối thủ của nàng

Nếu thất bại cũng đã có mẫu thân chống đỡ, mình cơ bản cũng chẳng có tổn thất gì

Trung tuần tháng mười hai, tộc trưởng Trang Thành Chí dẫn theo người trong họ cùng với các quản sự đi tới Trang phủ.

Tộc trưởng đích thân đến, đại phu nhân đương nhiên sai chuẩn bị đồ ăn rượu ngon tiếp đón. Tộc trưởng Trang Thành Chí thuận tiện nhắc tới lời đồn đại của Tần Thiên.

- Nghe nói, đại thiếu phu nhân cùng nam tử khác ở bên ngoài một mình qua mấy đêm liền? Đại phu nhân, rốt cuộc có chuyện này không?

Trang Thành Chí mắt lờ đờ mà hỏi

Trang phủ bình thường không tề tựu đông đủ, ngày lễ ngày tết đều cả nhà bên nhau, một nhà ba phòng chia theo thứ tự mà cùng ăn cơ, biểu hiện gia tộc thịnh vượng.

Lúc này, nghe được Trang Thành Chí chất vấn, Lý di nương, Trần di nương và Lưu Bích Quân, Trang Minh Hỉ, Trang Tín Xuyên đều mắt sáng bừng. Lúc nhìn Đại phu nhân lúc lại nhìn Tần Thiên, thấy hai người đều rất bình tĩnh thì không khỏi có chút thất vọng.

Đại phu nhân cười nói:

- Chẳng qua chỉ là chút lời đồn mà thôi, chẳng có gì đáng nói

Nói xong lại nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài:

- Lần này, Tần Thiên ở Mạc Bắc gây dựng được mối làm ăn lớn, về sau Thịnh Thế chúng ta tuyệt đối sẽ thành trà thương lớn nhất Mạc Bắc, chắc hẳn sang năm việc làm ăn cũng tốt lên nhiều, đến lúc đó hoa hồng chia cho các vị hẳn nhiều hơn năm nay nhiều

Dưới sức mạnh của bạc, Trang Thành Chí nhất thời quên chuyện đồn đại, đôi mắt đục ngầu lờ đờ sáng bừng lên

- Thật sao?

Thấy Đại phu nhân gật đầu, quay đầu nhìn Tần Thiên cười nói:

- Đã sớm nhìn ra đại thiếu phu nhân là người có năng lực, quả là không sai, nào uống rượu nào

Lời đồn kia nhẹ nhàng trôi qua

Lý di nương một bên lạnh lùng nhìn Trang Thành Chí, lòng cười lạnh: Đồ xanh vỏ đỏ lòng, có bạc thì giả bộ hồ đồ. Ta muốn xem xem ngày mai ngươi còn có thể giả bộ không?

Đêm đó, Tần Thiên thu xếp mọi người ngủ lại Trang phủ, hầu hạ chu đáo. Hôm sau mọi người cùng Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến Trà Hành

Một hàng năm chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Trà Hành

Tần Thiên và Trang Tín Ngạn bước xuống chiếc xe đầu tiên rồi vội vàng đến bên chiếc xe chu luân thứ hai, đỡ Trang Thành Chí xuống

Từ chưởng quầy sớm đã mang mọi người trong Trà Hành ra cửa lớn, thấy Trang Thành Chí xuống đều cúi người, nhịp nhàng gọi:

- Trang lão gia

Điều này khiến Trang Thành Chí rất vừa lòng, ông vỗ về chòm râu dê, nhìn biển vàng của Thịnh Thế Trà Hành mà cười ha hả, thật giống như Thịnh Thế Trà Hành là của ông mở vậy, vô cùng đắc ý

Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn một trái một phải đỡ Trang Thành Chí, Tần Thiên cười nói:

- Tam thúc công, nơi này lạnh, bên trong đã đốt lò sưởi ấm áp, chúng ta đi vào đi thôi

Trang Thành Chí gật đầu, ba người chuẩn bị nhấc chân đi vào, bỗng nhiên không biết từ đâu truyền đến giọng nói sắc nhọn:

- Đó là nữ nhân ở chung với nam tử khác, danh tiết mất sạch? Thì ra đúng là người Trang phủ, thật lạ, đại gia tộc như Trang thị sao có thể cho phép người không trong sạch tồn tại, đổi là nhà ta sớm đã bị hưu rồi

Trong lúc mấu chốt, là ai gây rối? Tần Thiên nhướng mày, nhìn về phía giọng nói

Phía sau, cửa lớn không ít dân chúng vây xem, mà người nói là một phụ nhân quần áo mộc mạc, mặc áo vải hoa màu vàng đất

Những lời đồn này ngày nào cũng có, Tần Thiên vốn không định để ý đến bọn họ, cũng không muốn làm to chuyện, thấy sắc mặt Trang Thành Chí trầm xuống thì vội đỡ hắn đi:

- Tam thúc công, cẩn thận bậc thang

Trang Tín Ngạn ở bên nhìn thần sắc Tần Thiên đã phát hiện có gì đó không ổn, nhưng nhất thời không rõ được là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng rõ ràng, tuy Tần Thiên không muốn so đo nhưng đối phương lại không chịu buông tha nàng, thấy bọn họ vẫn đi vào trong thì giọng nói sắc nhọn càng lớn:

- Ở chung mấy ngày đêm mà còn có thể làm đương gia Thịnh Thế. Có thể thấy gia phong Thịnh Thế cũng chẳng ra sao, Trà Hành như vậy làm gì mà có trà tốt mà bán

Ưa chuyện thị phi vốn là tính người, nhất là thời đại công nghiệp giải trí còn chưa phát triển, chuyện thị phi đã thành một cách hữu hiệu để mọi người giết thời gian

Thấy phụ nhân kia có gan nói lớn, mọi người xung quanh đều tỏ ý ủng hộ, cũng lại có người nói đỡ

- Vị tẩu tẩu này, lá trà của Thịnh Thế vẫn là tốt, đương gia không trong sạch thì liên quan gì đến lá trà, đúng là vớ vẩn

- Ta nghe nói không chỉ vậy đâu, đại công tử Trang phủ hủy sự trong sạch của Tạ gia tiểu thư, vốn muốn kết thân với Tạ gia nhưng vị đại thiếu phu nhân này ghen tỵ mà ngăn cản không cho đối phương vào cửa đó!

Nghe đến đó, Trang Thành Chí không thể nhịn được mà dừng bước

Mục lục
Ngày đăng: 29/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục