Gửi bài:

Chương 73 - Có bản lĩnh thì sẽ có tự tin

Tần Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là thương gia phía Bắc Tạ công tử mà nàng từng gặp hai lần ở sảnh đường. Thấy đối phương cười thì Tần Thiên cũng chẳng keo kiệt mà cười lại.

Nhìn thấy nàng hào phóng tươi cười, Tạ công tử lại nhìn nàng một cái, khóe miệng tươi cười càng sâu sắc. Hắn quay đầu, giới thiệu Phùng sư phụ với mấy người đi cùng.

Hắn chỉ vào một nam tử khoảng hơn 20 tuổi, trông khá tri thức, mặc áo bào màu xanh đậm nói:

- Đây là bằng hữu của Tạ mỗ, họ Chu, chính là vị Chu công tử này hôm qua lên núi ở huyện bên mà ngẫu nhiên hái được lá trà này. Rất vui mừng mà cả đêm chạy về để kịp chế biến. Hắn nhờ ta giới thiệu sư phụ tốt nhất Dương thành, Tạ mỗ nghĩ người đó hẳn là ở Thịnh thế.

Những lời này khiến Từ chưởng quầy và Phùng sư phụ đều tươi cười.

Chu công tử nhìn Phùng sư phụ thở dài, tao nhã cười nói:

- Những lá trà này có được đã không dễ, xin sư phụ để ý cho.

Nói xong, xoay người bảo tùy tùng của hắn đưa một chiếc túi nhỏ đến cho Phùng sư phụ.

- Có gì đâu. Phùng sư phụ cười đón lấy.

- Chỉ cần làm tốt, gia sẽ thưởng lớn.

Một nam tử khoảng hơn 20 tuổi, dáng người tráng kiện, mặt to miệng rộng, mặc trường bào kiểu võ sĩ đứng bên cạnh Chu công tử kiêu căng nói.

Ngữ khí của hắn làm cho Phùng sư phụ có chút không vui nhưng thấy những người này đều mặc quần áo hoa lệ, biết không đắc tội được nên đành nén giận.

Tạ công tử cười giới thiệu:

- Vị này là bằng hữu phương Bắc của Tạ mộ, lần này cùng Chu công tử đến đây – Trương công tử.

Trương công tử ngẩng đầu lên, khẽ hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng không coi những người này vào mắt.

Tạ công tử cùng Chu công tử trên mặt tuy rằng cười cười nhưng cũng không cho rằng vị Trương công tử này thất lễ.

Phùng sư phụ rất không vui. Vốn định tự mình chế trà cho bọn họ nhưng vì cảm giác nhục nhã mà bỏ qua ý nghĩ này.

Ông mở túi trong tay, lấy lá trà ra nhìn kĩ rồi ngửi ngửi, mặt kinh ngạc:

- Lá trà này đúng thật là rất thơm!

Chu công tử tiến lên mấy bước, cười nói:

- Cây trà này sinh trưởng trên núi, trồng cùng cây ăn quả, nhiễm mùi hương của cây ăn quả mà thơm như hoa quả. Nhà nông ở địa phương mỗi mùa đều ngắt xuống, hong khô qua rồi cất chứa. Ta là đến nhà nông nọ uống qua, cảm thấy mùi thơm khác lạ mà mới bảo bọn họ hái cho một ít. Nhưng nhà đó nói, giờ không phải là lúc tốt nhất để hái, mùa xuân mới là mùa lá trà tươi nhất.

- Dù là thế thì vẫn rất thơm!

Phùng sư phụ nghe rồi lại ngửi ngửi, yêu thích vô cùng.

- Trà này có tên là Hách sát nhân hương, đúng là tên nào vật nấy.

Chu công tử cười nói:

- Xin sư phụ lúc chế biến cố gắng giữ lấy mùi của lá trà, ta muốn mang về cho bằng hữu cùng thưởng thức.

Tần Thiên đứng trong đám người nghe chuyện, bỗng nhiên người bên cạnh vừa động khuỷu tay, Tần Thiên nhất thời không đề phòng mà ngã qua một bên, đổ vào lòng người bên cạnh.

Tần Thiên quay đầu, đầu tiên là nhìn thấy hoa văn tinh xảo trước ngực áo người nọ, sau đó là ngửi thấy mùi trà thơm mát, lại ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân của Trang Tín Ngạn. Đôi mắt hắn như có lớp băng mỏng, khẽ động như đang nói: "Sao bất cẩn như vậy?"

Khuôn mặt nàng có thể cảm nhận được hơi ấm từ quần áo hắn, bên tai còn nghe được tiếng tim hắn đập. Tần Thiên bất tri bất giác đỏ mặt, vội vàng tránh xa hắn.

- Xin lỗi!

Tần Thiên nói một câu lại không nhịn được khẽ lẩm bẩm:

- Tới từ bao giờ không biết? Sao đi như mèo, chẳng có tiếng động gì.

Nàng quay đầu đi, lại không chú ý tới khóe miệng hơi cong cong của hắn.

Bên kia, Phùng sư phụ lại đang xem kĩ lá trà, suy tư cẩn thận một hồi rồi ngẩng đầu lên. Hắn tìm trong đám người, bỗng nhiên ánh mắt dừng ở Tần Thiên:

- Tần Thiên, ngươi lại đây!

Tần Thiên nghe được sư phụ kêu tên nàng vội rẽ đám người đi đến trước mặt hắn nói:

- Sư phụ, có chuyện gì?

- Ngươi xem lá trà này đi.

Phùng sư phụ đưa lá trà này tới trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên cẩn thận lấy lá trà trong túi ra xem, chỉ thấy lá trà xinh đẹp, màu xanh biếc như phỉ thúy, trên bề mặt có vân hình xoắn ốc, mặt sau còn có lớp lông mỏng. Chỉ để trên tay thôi đã có mùi hương thơm ngát xông vào mũi khiến người ta thư thái vô cùng.

- Đúng là trà thơm. Tần Thiên cười nói.

- Nếu sao lên thì nên làm như thế nào? Phùng sư phụ vuốt râu hỏi nàng.

Tần Thiên nghiêng đầu, sóng mắt lưu chuyển đã có đáp án. Nàng nhìn Phùng sư phụ cười nói:

- Lá trà này mùi hương đặc, lại là trà thu, Tần Thiên nghĩ hẳn là sao ở nhiệt độ thấp, khi sao động tác nhẹ nhàng.

- Nói không sai. Phùng sư phụ khen: – Vậy việc sao trà này giao cho ngươi đi.

Tuy rằng ông không muốn chế trà cho những người này nhưng lá trà thơm như vậy cần phải tìm người khéo tay, tâm tư linh mẫn làm. Tần Thiên tuy rằng vừa mới học xong nhưng ngộ tính cao nhất, ông rất tin tưởng nàng.

Tần Thiên thoáng sửng sốt nhưng lập tức đáp rành mạch:

- Vâng!

Nếu ngay cả sư phụ cũng cho rằng nàng có thể, không có đạo lý nàng lại không tin vào chính mình.

Tạ công tử và Chu công tử đứng bên đều mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện nhưng thấy Phùng sư phụ đưa trà cho một tiểu cô nương sao thì đều biến sắc.

Chu công tử lập tức chắp tay nói:

- Phùng sư phụ, những lá trà này đều rất hiếm, xin Phùng sư phụ tự mình chế biến.

Trương công tử cũng gào lớn:

- Tiểu cô nương thêu hoa may vá còn được chứ sao có thể để nàng sao trà?

Nói xong chỉ vào Phùng sư phụ, rất vô lễ kiêu ngạo nói:

- Ngươi tự làm đi. Gia đã nói rồi, làm tốt sẽ được thưởng lớn.

Phùng sư phụ nhịn cơn tức, cười nói:

- Vì đại gia này có điều không biết, lão phu tuy rằng kĩ thuật thành thục nhưng tuổi đã già, hai tay thô ráp không bằng người trẻ tuổi, có thể giữ lại mùi thơm của trà hơn.

Nói xong vươn tay mình ra cho họ xem.

Mọi người nhìn lại, quả là da vàng nhăn nheo, vết chai đầy, những nếp nhăn còn có nhiều cáu bẩn mà có chút ngán ngẩm. Nhìn qua tay Tần Thiên ở bên, trắng trẻo mịn màng. Nhưng tiểu cô nương trông ngây thơ khả ái, cười tươi như ngọc nữ bên tòa Quan Âm này thực sự biết sao trà?

Chu công tử cau mày, nhất thời không nói Tạ công tử chỉ đứng ở một bên, tay chắp sau lưng, mặt mỉm cười như đang xem kịch.Mà kẻ như võ sĩ kia thì dài mặt, tức giận như là lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Tần Thiên thấy bọn họ mãi không quyết định được thì tiến lên hành lễ với Chu công tử rồi cười phóng khoáng:

- Xin Chu công tử yên tâm giao trà cho tiểu nữ. Tiểu nữ cam đoan sẽ không làm cho công tử thất vọng!

Chu công tử nhìn Tần Thiên, rất ngạc nhiên. Hắn từng gặp những cô nương xấu hổ, đoan trang thủ lễ nhưng hiếm khi gặp những cô nương đáng yêu, lanh lẹ như vậy.

- Ngươi thực sự tự tin?

Tần Thiên hơi ngẩng đầu, búng ngón cái, mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện ra:

- Có bản lĩnh thì sẽ có tự tin.

Chu công tử giật mình, Tạ công tử ở bên lại ngửa đầu cười lớn, tiếng cười như có thể vang dội đến trời xanh khiến mọi người xung quanh cũng mỉm cười. Đến ngay cả Trương công tử vốn mặt cau có cũng cười theo.

Trương công tử vỗ bả vai Chu công tử, chỉ vào Tần Thiên cười nói:

- Lão Chu, cho nàng làm đi, cho nàng làm đi, ta muốn nhìn tiểu cô nương này có phải là đang khoe khoang không.

Chu công tử cũng buồn cười, lắc đầu cười nói:

- Ta cũng rất tò mò.

Tạ công tử tiến lên hai bước, đi đến bên Tần Thiên, nhìn tiểu cô nương chỉ cao tới ngực hắn, hơi hơi cúi đầu, cười nói:

- Nha đầu, mỗi lần gặp ngươi đều khiến ta rất ngạc nhiên. Nha hoàn Trang phủ có phải ai cũng như ngươi không?

Tần Thiên ngẩng đầu liền nhìn thấy hai mắt thâm thúy của hắn, có một hơi thở nam tính bức người tràn đến khiến Tần Thiên có chút khó chịu, hơi lùi ra phía sau hai bước.

- Ta xem như đây là Tạ công tử đang khen ta. Tần Thiên cười nói.

Tạ công tử lại cười hai tiếng, gương mặt anh tuấn sáng bừng. Hắn quay đầu nói với Chu công tử:

- Minh Huyền, tiểu nha hoàn này không đơn giản đâu, không thể coi khinh được.

- Nếu Đình Quân nói vậy ta cũng an tâm. Tiểu cô nương, lá trà này giao cho ngươi. Chu công tử cười nói.

- Cám ơn Chu công tử!

Tần Thiên lại xoay người nhìn Tạ công tử:

- Cám ơn Tạ công tử.

Ngẩng đầu lại đụng phải đôi mắt đen thăm thẳm, nơi đó như có tầng ánh sáng di động, tựa như ánh sáng trên mặt hồ vậy.

Tần Thiên cúi đầu.

Bên cạnh, Trang Tín Ngạn đứng trong đám người nhìn bộ dáng Tần Thiên kiêu ngạo mà không nhịn được cười cười. Nhưng sau đó lại nhìn thấy ánh mắt Tạ công tử nhìn Tần Thiên sáng bừng, lại thấy bọn họ như rất quen thân thì nụ cười lại lạnh xuống.

Tần Thiên cầm túi trà đi vào trong phòng. Chu công tử, Tạ công tử cùng Phùng sư phụ và một vài công nhân cũng đi vào theo. Mọi người vây quanh Tần Thiên, nhỏ giọng bàn tán.

Vị trí Tần Thiên ở ngay bên Trang Tín Ngạn. Nàng thấy Trang Tín Ngạn đã về vị trí, đang chuẩn bị lấy thêm than để sao trà. Nàng nhớ tới hắn cũng rất có nghiên cứu với trà thì hưng phấn lấy ra một ít lá trà trong túi đưa tới trước mặt hắn, ý bảo hắn xem.

Trang Tín Ngạn biết rõ ý của nàng nhưng không để ý đến nàng.

Tần Thiên nghĩ hắn không hiểu, cũng không nản lòng, nhét lá trà vào tay hắn. Đổi là khi khác, Trang Tín Ngạn nhất định sẽ không nhận, nhưng hắn biết đây là trà của khách nên nhịn lại.

Tần Thiên lấy trong túi ra quyển sổ nhỏ viết: "Đại thiếu gia, ngươi xem lá trà này đi, thơm lắm, hình như còn thơm hơn các loại trà khác" rồi đưa cho hắn xem.

Bởi vì nàng chưa từng thấy ai có ý khinh thị nên hành động này mới có thể tự nhiên như vậy. Nhưng nàng không ngờ, ở đây cũng có vài người ngoài, không phải ai cũng có thể dùng tấm lòng bao dung mà đối xử với người khuyết tật.

Tựa như Trương công tử bên cạnh, nhìn thấy cảnh này thì nói:

- Vị này không nghe được sao? Còn có chuyện kẻ điếc sao trà? Đúng là thú vị!

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều tĩnh lặng.

Mục lục
Ngày đăng: 05/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục