Gửi bài:

Chương 140 - Cha hiền con thảo

Ăn đậu phụ thối xong, Trang Tín Ngạn vẫn không buông tay Tần Thiên, Tần Thiên cũng không quá để ý.

Cầm tay như vậy cũng không phải không có lợi, mỗi khi Tần Thiên bị cái gì hấp dẫn mà dừng chân thì Trang Tín Ngạn lập tức có thể phát hiện. Hắn sẽ dừng bước, theo nàng đầy săn sóc. Thấy có gì va chạm, Trang Tín Ngạn có thể kịp thời kéo nàng ra, tránh để nàng bị thương. Tóm lại, nắm tay nàng như vậy có thể biết được tình cảnh của nàng, lúc nào cũng có thể bảo vệ nàng.

Một lát sau, Tần Thiên cũng hiểu dụng ý thực sự của việc hắn không màng ánh mắt người đời cũng sẽ luôn nắm tay nàng. Hắn chắc hẳn là sợ như lần trước, nàng ở chỗ hắn không nhìn thấy mà gặp chuyện không hay.

Hiểu điều này, lòng Tần Thiên dâng lên sự cảm động vô cùng. Nàng khẽ nhéo tay hắn, nhanh chóng đã thấy hắn như nhéo lại nàng.

Trái tim bình tĩnh như hồ nước bị cái gì đó khuấy lên, cảm xúc kì dị dâng lên như những con sóng liên tiếp, rung động thấu tim gan.

Nàng mỉm cười, cúi đầu.

Bỗng nhiên nàng cảm giác được hắn kéo kéo tay nàng, nàng ngẩng đầu nhìn qua thấy Trang Tín Ngạn đứng trước một sạp bán mặt nạ. Sạp nhỏ đủ các loại mặt nạ, xung quanh là những đứa trẻ líu ríu.

Trang Tín Ngạn cầm lấy một cái đưa cho nàng, Tần Thiên đón lấy, thấy mặt nạ này làm thô ráp, không rõ ràng, không thể tinh xảo bằng những thứ lần trước nhìn thấy ở trấn nhỏ kia. Nếu không phải thứ đồ cực thích thì cũng không cần mua.

Tần Thiên thả chiếc mặt nạ lại, nói với Trang Tín Ngạn:

- Cái này làm không đẹp.

Nói xong kéo Trang Tín Ngạn rời đi mà không thấy Trang Tín Ngạn lén quay đầu nhìn lại mấy lần.

Ở đầu đường cách đó không xa, Tạ Đình Quân và Lâm Vĩnh cưỡi ngựa đứng đó nhìn bóng hai người dần khuất.

- Chỉ là một nha hoàn mà lại được Trang đại công tử sủng ái như vậy, đúng là đáng ngạc nhiên.

Lâm Vĩnh nhìn Tạ Đình Quân đang trầm mặt nói. Ánh mắt Tạ Đình Quân vẫn luôn theo sát bóng dáng yểu điệu phía trước, trong đầu lại nhớ lại hình ảnh trong hoa viên hành cung khi nãy. Thân là thương phụ, nàng không để ý đến an nguy của mình chỉ vì muốn cho phu quân có cơ hội biểu hiện tài năng.

"...Phu quân ta tuy có chỗ thiếu sót nhưng không thể bị mai một. Dân phụ chỉ mong người trong thiên hạ đều biết hắn tốt, không thể coi thường hắn. Nếu đó là không biết xấu hổ thì dân phụ có gánh tội danh đó cũng có sao?".

Tạ Đình Quân yên lặng một hồi rồi khẽ nói:

- Đó cũng chẳng phải là nha đầu bình thường.

Hắn tiếp tục nhìn theo bóng Tần Thiên mãi đến khi bóng nàng biến mất ở chỗ rẽ thì mới quay đầu ngựa, đi về hướng ngược lại.

Quay về Trang phủ, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đến Thanh Âm viện đem tin tức tốt này báo lại cho Đại phu nhân. Đại phu nhân vốn đã nhận được tin từ Phương Kiến Thụ, thấy bọn họ thì nắm tay hai người, kích động mà khóc. Lại bảo bọn họ thắp hương cho Trang lão gia, nói cho ông tin tốt này. Còn sai chuẩn bị yến hội, cả nhà ăn mừng.

Về phần nhị phòng thì ảm đạm, tiệc tối không đến mà cũng chẳng ai để ý đến bọn họ.

Ngày hôm sau, Tống lão cho người đến đón Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đến biệt viện hành cung. Tống lão cẩn thận nhìn bọn họ, thấy bọn họ không vì thân phận ông thay đổi mà thái độ khác lạ, không nịnh nọt, không sợ hãi thì cảm thấy vui mừng, cũng càng coi trọng bọn họ.

Trang Tín Ngạn vẫn bình tĩnh nhưng Tần Thiên thì đúng là coi Tống lão thành trưởng bối nhà mình, cao hứng nói đến chuyện tỷ thí vừa rồi, nhắc đến việc nhị phòng luôn kiêu ngạo bị bại bởi bọn họ thì vẻ đắc ý hiện rõ khiến Tống lão cười không dứt.

Hai bên vui vẻ hàn huyên một hồi, không khí ấm áp mà hòa hợp.

Đêm đó, Cảnh Nhân Đế lại bàn chuyện với Tống lão.

Cảnh Nhân Đế bưng chung trà dựa vào gối mềm trên trường kỉ, bên cạnh là mấy lư hương trạm trổ tinh xảo tỏa ra mùi hương thơm ngát cùng với hương trà Bích loa xuân trong tay ông hòa quyện lại.

Tống Lão cung kính ngồi ở chiếc ghế bằng gỗ hải đường, khắc cảnh bát tiên quá hải (Tám vị tiên qua biển).

- Bùi Thanh, vì sao ngươi không chịu trở về giúp trẫm? Trầm cần ngươi, giang sơn xã tắc cũng cần ngươi. Cảnh Nhân Đế thành khẩn nói.

Tống Bùi Thanh chậm rãi nói:

- Hoàng thượng, Bùi Thanh chưa bao giờ là người giỏi đạo làm quan. Trong triều đình không chỉ cần có bản lĩnh mà cũng cần có thủ đoạn. Nếu không hiểu thời cuộc thì cũng là vô dụng. Bùi Thanh là tự mình hiểu lấy nên chưa từng nhận hoàng thượng tứ phong. Khi còn trẻ đã như vậy, giờ tuổi đã già cũng chỉ là có lòng mà không có sức.

Thần sắc Cảnh Nhân Đế buồn bã:

- Chung quy là ngươi trách trẫm, nếu không phải năm đó trẫm vì chuyện phế hậu, giận chó đánh mèo mà giam lỏng ngươi nửa tháng thì ngươi cũng không đến nỗi lần cuối cùng cũng không được gặp Tình Nhi. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, trẫm rất đau lòng, cũng rất tự trách. Cả đời trẫm tự vấn không làm thất vọng người trong thiên hạ nhưng lại có lỗi với ngươi.

Nói đến đây, giọng Cảnh Nhân Đế có chút nghẹn ngào.

Tống Bùi Thanh bỗng nhiên đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Cảnh Nhân Đế rồi dập đầu, khi ngẩng đầu thì trong mắt cũng đầy tình cảm.

- Hoàng thượng, từ nhỏ Bùi Thanh đã lớn lên bên Hoàng thượng, vẫn luôn được Hoàng thượng tin tưởng, đây là phúc của Bùi Thanh. Trong cảm nhận của Bùi Thanh, Hoàng Thượng vừa là thiên hạ chí tôn, lại vừa là bằng hữu, huynh đệ của Bùi Thanh. Tiểu nữ Tình Nhi sớm qua đời cũng là nàng mệnh bạc, không liên quan gì đến Hoàng thượng. Bùi Thanh cũng chưa từng trách Hoàng thượng. Bùi Thanh chỉ tự trách mình chưa bao giờ thực sự quan tâm nàng, để cho nàng gạt thần, giấu bệnh tình không nói mà thần cũng không hay biết. Đến cuối cùng đã là chuyện không thể cứu vãn...

Nói tới đây, Tống Bùi Thanh nhớ tới những lời lão quản gia nói với ông sau khi nữ nhi qua đời, lúc ấy lão quản gia 60 cũng đã rơi những giọt nước mắt tuổi già. (Mình k edit thoát ý được, các bạn có thể hiểu là người già khó để khóc, 1 khi đã khóc là chuyện rất đau lòng)

"Đại nhân, chứng bệnh đau đầu của tiểu thư đã từ rất lâu rồi, lúc bệnh nặng thường đau đến không ngủ được. Nhưng tiểu thư luôn nói: "Phụ thân rất vất vả, ngày nào cũng đi sớm về muộn, ngay cả cơm cũng không ăn đúng giờ. Mẫu thân khi lâm chung dặn ta chăm sóc phụ thân cẩn thận nhưng ta vô dụng, không chăm sóc được phụ thân, cũng không thể để người lo lắng vì ta". Tiểu thư bắt chúng ta không được nói bệnh của nàng cho người. Lúc tiểu thư qua đời còn cười nói với ta: "Thật tốt, phụ thân không thấy lúc Tình Nhi chết, phụ thân thấy mẫu thân qua đời đã rất đau lòng, Tình Nhi không nỡ lại làm phụ thân phải nhìn Tình Nhi chết..."

Nghĩ đến đây, lòng Tống Bùi Thanh chua xót, vội lấy tay áo lau đi nước mắt. Ông lại nói:

- Hoàng thượng, Bùi Thanh tuy rằng không thể phụ tá hoàng thượng trên triều đình nhưng Bùi Thanh vẫn là bằng hữu trung thành với hoàng thượng. Khi nhàn rỗi cùng Hoàng thượng uống trà chơi cờ, giống như bây giờ cũng hoàng thượng nói chuyện phiếm chẳng phải là càng tự tại?

Cảnh Nhân Đế mừng rỡ:

- Ý Bùi Thanh là sẽ theo trẫm hồi kinh?

Tống Bùi Thanh cười gật đầu.

Cảnh Nhân Đế vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, kéo hắn ngồi xuống bên mình:

- Là điều gì khiến Bùi Thanh thay đổi suy nghĩ?

Cảnh Nhân Đế hiểu hắn, hắn nhìn hiền hòa nhưng tính cách mạnh mẽ, cương nghị, nói một không nói hai, khó có khi thay đổi. Cảnh Nhân Đế vốn không trông mong gì, nhưng không ngờ hắn lại thay đổi chủ ý.

- Từ sau khi Tình Nhi qua đời, lòng Bùi Thanh như tro tàn, không có hứng thú với bất kì điều gì, chỉ lo nghĩ, sống khắc khổ qua ngày, mong như thế có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng. Mãi đến khi có một ngày, có tiểu nha đầu nói với thần, Tình Nhi đã sống cuộc sống mới hạnh phúc ở thế giới khác, nàng ở đó sẽ lo lắng cho thần...

Cảnh Nhân Đế kinh ngạc, Tống Bùi Thanh thấy vậy thì cười:

- Hoàng thượng nhất định thấy lạ vì Bùi Thanh lại đi tin những những lời này đúng không? Nhưng Bùi Thanh nguyện tin đó là sự thật, tin rằng Tình Nhi không phải vĩnh viễn bỏ đi mà là đến thế giới bên kia. Ai nói là không thể, cuộc sống có nhiều chuyện vốn không thể nói rõ ràng.

Tống Bùi Thanh lắc đầu nói tiếp:

- Nàng còn nói, Tình Nhi nhất định sẽ lo lắng cho thần, nếu thần sống không tốt, Tình Nhi cũng sẽ không vui vẻ...... Đúng vậy, Tình Nhi đến khi chết còn lo lắng cho thần, Bùi Thanh nếu không sống tốt thì sao nàng có thể an tâm? Nên Bùi Thanh cảm thấy nên sống cho lòng thoải mái.

Cảnh Nhân Đế trầm tư một hồi, liền cười nói:

- Để trẫm đoán nhé, tiểu nha đầu ngươi nói hẳn là Trang Tần thị đúng không. Ta thấy các ngươi rất quen thuộc, dựa vào tính cách của ngươi cũng không dễ.

- Hoàng thượng đúng là hiểu Bùi Thanh. Tống Bùi Thanh cười nói.

Cảnh Nhân Đế đặt chung trà lên bàn rồi thở dài một hơi, cảm khái nói:

- Nữ tử đó trí tuệ thông minh, có đảm lược. Kì nữ trong thiên hạ vốn rất nhiều, trẫm cũng gặp qua không ít nhưng ngoài đó ra, nữ tử này còn có một tấm lòng son. Vốn quen nhìn những nữ nhân trong hoàng cung mưu mô thủ đoạn, tiếu lý tàng đao, cảm thấy cô nương này thật đáng quý. Cũng chỉ có người như vậy mới có thể nói ra những lời khó tin như vậy.

Hắn nhìn về phía Bùi Thanh:

- Ngươi có tính toán gì không, trẫm biết ngươi tuyệt đối sẽ không báo đáp bằng vàng bạc gì đó.

- Bùi Thanh lăn lộn khắp nơi bao năm, từng gặp không ít người chỉ vì chút tiền tài mà cửa nát nhà tan. Lúc trước là Bùi Thanh quá thanh cao, luôn thấy nói đến vàng bạc là cực thô tục, cũng không hiểu rằng đó là nền tảng cuộc sống con người.

Tống Bùi Thanh lại nói:

- Nếu tiểu nha đầu kia cần vàng bạc thần sẽ báo đáp nàng vàng bạc. Nhưng hôm nay nói chuyện với phu thê bọn họ, Bùi Thanh hiểu, bọn họ không cần vàng bạc mà cần một chỗ dựa...

Đang nói, Lưu công công vào báo:

- Hoàng thượng, lúc trước Hoàng thượng có nói mỗi sáng đều uống trà Từ Hiếu, nô tỳ xin hỏi hoàng thượng, sáng mai có uống nữa không?

Sở dĩ hỏi vậy là vì phát hiện Hoàng thượng rất thích Bích loa xuân.

- Trà Từ Hiếu? Tống Bùi Thanh ngạc nhiên.

- Là lá trà Hồ tri phủ dâng lên, liên quan đến truyền thuyết về cha hiền con thảo nên được gọi là trà Từ Hiếu.

Nói tới đây, Cảnh Nhân Đế đế hừ lạnh một tiếng, lại thở dài .

- Cha hiền con thảo...

Cảnh Nhân Đế lắc đầu:

- Trước quyền lực tối cao, cái gọi là cha hiền con thảo chỉ là hi vọng hão huyền mà thôi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tống Bùi Thanh, lãnh đạm nói:

- Trẫm giờ còn sống mà những người đó cũng không chờ kịp. Cha hiền con thảo...

Cảnh Nhân Đế cười nhạt hai tiếng, xoay mặt nhìn về phía Lưu công công trầm giọng nói:

- Từ sáng mai trở đi, không cần dâng trà này nữa.

- Vâng thưa hoàng thượng.

Lưu công công cúi đầu lui ra.

Mục lục
Ngày đăng: 31/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục