Gửi bài:

Chương 9 - Lời nói sắc bén, thần sắc nghiêm nghị

Thấy hai người tiến vào, Tần Thiên vội lui về sau hai bước, cúi đầu hành lễ với hai người, mọi người trong viện đều gọi:

- Nhị phu nhân, Nhị thiếu gia.

Lí di nương cùng Trang Tín Xuyên mang theo ma ma, nha hoàn rất khí thế, ngang nhiên đi qua mọi người, mắt cũng không liếc qua bọn họ. Mãi đến khi Nguyệt Nương hành lễ thì mới nhìn qua cười nói:

- Nguyệt Nương, đại tỷ đang ở trong phòng à?

Đầu tiên, Nguyệt Nương phúc thân với Lý di nương rồi mới đáp:

- Dạ thưa Nhị phu nhân, phu nhân mới từ Trà Hành về, đang nghỉ ngơi.

Lí di nương nhìn trong phòng một cái, cười nói:

- Đại tỷ bận rộn, khó khăn lắm mới có lúc nghỉ, vốn không nên quấy rầy nhưng ta lại vừa đúng lúc có chuyện cần gặp đại tỷ đành phải quấy nhiễu đại tỷ một chút vậy.

Nói xong liếc Linh Nhi bên cạnh một cái, Linh Nhi tiến lên, vén rèm cửa thông báo, đợi bên trong có người đáp lại thì Lý di nương kéo tay con đi vào.

Mà tất cả chuyện này Nguyệt Nương không kịp cản lại, bà cau mày, giận mà không dám nói gì, vội vàng đi theo bọn họ.

Tần Thiên nhìn cảnh đó mới cảm nhận được địa vị của Lý di nương ở đây.

Phòng chính thất nói vào thì vào, như không chút lo lắng gì.

Đại phu nhân nhìn như nắm quyền nhưng kì thực ngày cũng không dễ dàng mà sống.

Mỗi năm qua đi bọn trẻ lớn thêm một tuổi, đến sau khi bà thực sự giao vị trí đương gia ra, dựa vào tính cách này của Lý di nương thì sao có thể dung được mẹ con Đại phu nhân?

Đó có lẽ là căn nguyên mâu thuẫn giữa hai người đàn bà này, cũng có thể là nguy cơ của Trang phủ.

Nếu nàng còn ở phòng giặt đồ, hai người đánh nhau sống chết cũng không liên quan đến nàng nhưng giờ nàng vào viện của Đại phu nhân, vô hình trung vận mệnh của nàng cũng gắn liền với Đại phu nhân, nếu Đại phu nhân thất thế thì người bên cạnh Đại phu nhân cũng chẳng có ngày lành.

Nhìn như là phiêu lưu nhưng giờ có nguy hiểm nhưng cũng có cơ hội, ở lại phòng giặt đồ thì cả đời cũng không đạt được mục đích của mình, dù sao ở bên phu nhân cũng có cơ hội hơn.

Đang nghĩ thì người bên cạnh nói:

- Về sau ngươi sẽ ở lại trong viện, có cần chuyển đồ lại không?

Tần Thiên lấy lại tinh thần cười với bà:

- Cũng may nhờ ma ma nhắc nhở, ta đi dọn đồ mang đến đây.

Nói xong lại lấy mấy đồng trong số 20 tiền phu nhân vừa thưởng ra dúi vào tay bà cười nói:

- Ma ma, Tần Thiên không hiểu gì cả, về sau vẫn xin ma ma chiếu cố thêm.

Vừa rồi ở trong phòng đã thấy ma ma này, sau Nguyệt Nương cũng lại sai bảo bà, có thể thấy người này có chút địa vị trước mặt phu nhân, điều đó đáng khiến Tần Thiên phí chút tiền để lung lạc.

Thật ra đám ma ma rất ngứa mắt với Tần Thiên nhưng Tần Thiên làm vậy coi như cũng tôn trọng bà, hơn nữa nàng cười lên có hai má lúm, trông ngọt ngào khả ái nên bà cũng rất vui. Sau đó lại nhắc nhở Tần Thiên mấy câu, nói về cấp bậc của người hầu trong viện và tính cách của mọi người. Người nào cần tránh, người nào cần nịnh khiến Tần Thiên cũng được lợi rất nhiều.

Nói xong những cái này, Tần Thiên chào bà rồi đi đến phòng giặt đồ lấy đồ của mình.

Mà bên kia, Lý di nương kéo Trang Tín Xuyên đi vào đã thấy Đại phu nhân nghiêng người ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một quyển sổ sách gì đó đang nhìn.

Ánh mắt Lý di nương nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đại phu nhân rồi chuyển sang quyển sổ, sau đó quay đầu, vỗ nhẹ vai Trang Tín Xuyên.

Trang Tín Xuyên nhận được ám hiệu, quỳ xuống trước mặt Đại phu nhân.

Đại phu nhân quay sang, đầu tiên là nhìn Nguyệt Nương một cái, Nguyệt Nương hiểu ý dẫn đám nha hoàn lui xuống hết.

Mãi đến khi đám người hầu ra ngoài hết, Đại phu nhân mới nhìn Trang Tín Xuyên lạnh lùng nói:

- Tín Xuyên, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên.

Tuy nói như vậy nhưng cũng không gọi ai đỡ hắn lên. Lí di nương ở một bên thấy vậy thì nhíu mày. Trên đất, Trang Tín Xuyên quỳ ở đó cũng không nhúc nhích, cúi đầu nói:

- Đại nương, con biết sai rồi, xin đại nương trách phạt.

Đại phu nhân cúi đầu nhìn Trang Tín Xuyên đang quỳ, tóc dài đen nhánh mà trong lòng mờ mịt.

Mãi cho đến khi lão gia qua đời mấy năm sau hắn đều một câu mẫu thân, hai câu mẫu thân, gọi rất thân thiết, lúc nào cũng ở bên cạnh bà, cũng mang đến cho bà không ít niềm vui nhưng không biết từ bao giờ, hắn bắt đầu gọi bà là đại nương...

Có thể chung hoạn nạn không nhất định là sẽ cùng chung phú quý, căn bản từ rất lâu rồi, bọn họ dần trở nên xa lạ .

Đại phu nhân thầm thở dài.

Lí di nương tiến lên vài bước, đầu tiên là giả vờ giả vịt đánh lên Trang Tín Xuyên rồi chỉ vào hắn, ngẩng đầu nói với Đại phu nhân:

- Đại tỷ, ngươi cứ để ta dạy dỗ hắn, đừng đau lòng. Đứa nhỏ không hiểu chuyện, làm sai cần mắng thì cứ mắng, cần đánh cứ đánh, nếu không sau này sẽ không nhớ nữa.

Đánh mắng rồi chuyện cũng sẽ qua.

Đại phu nhân sao không hiểu suy tính của bà? Chỉ là việc này không phải là chuyện nhỏ, há có thể chỉ một câu "đứa nhỏ không hiểu chuyện" mà cho qua?

Dù có một số việc bà biết rõ nhưng không thừa nhận không được, tương lai Thịnh Thế phải giao lại cho Trang Tín Xuyên, dù có giao cho con mình chỉ sợ cũng không gánh nổi trách nhiệm nặng nề này.

Nhưng càng như thế thì càng cần nghiêm khắc với Trang Tín Xuyên, nếu không hủy đi tâm huyết cả đời của lão gia là chuyện nhỏ, Trang phủ làm ăn lớn như vậy nuôi sống bao nhiêu người? Nếu Trang phủ sụp đổ thì sẽ bao người vì thế mà mất đường sống?

Cho nên việc này quyết không thể xử lý qua loa, thế nào cũng phải làm cho hắn nhớ kĩ mới được.

Nghĩ vậy, Đại phu nhân cũng không để ý đến Lý di nương, chỉ nhìn Trang Tín Xuyên đang quỳ, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói ngươi sai rồi, vậy ngươi nói xem, ngươi sai ở chỗ nào?

Trang Tín Xuyên cúi đầu hồi lâu không nói.

Đại phu nhân cười nhạt:

- Ngươi cứ nói ra những điều ngươi nghĩ.

Trang Tín Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía Đại phu nhân, đúng là vẻ mặt không phục, hắn nói:

- Nếu đại nương muốn con nói suy nghĩ của mình thì con sẽ nói thẳng. Đại nương, chuyện này cũng chẳng phải một mình con làm, đại nương ra ngoài hỏi mà xem, làm gì có nhà ai không cân điêu. Có thương nhân thậm chí còn dùng cách mua sẵn, cho nông dân mượn tiền sau đó thu lãi nặng, con chỉ là cắt xén bớt chút cân nặng cũng là có phúc lắm rồi.

Hắn vừa nói vừa ưỡn thẳng lưng, càng nói giọng càng cao.

- Phúc cái chó má nhà ngươi!

Đại phu nhân bỗng nhiên gầm lên, ném sổ sách trong tay vào mặt Trang Tín Xuyên, Trang Tín Xuyên bị hoảng sợ lập tức ngậm miệng mà Lý di nương cũng sợ hãi vội lùi về sau mấy bước.

Đại phu nhân ra ngoài nhiều năm như vậy, tiếp xúc với đủ loại người, quan to quý nhân có, chính nhân quân tử có, gian trá tiểu nhân lại không ít, có loại người nào bà không thể đối đáp?

Những lời đạo mạo "chi, hồ, giả, dã" bà có thể nói nhưng những lời thô tục cũng không làm khó được bà, cần mềm có mềm, cần cứng có cứng.

Không có năng lực, không biết ứng xử sao có thể gánh vác được Thịnh Thế Trà Hành bao năm qua?

Mục lục
Ngày đăng: 22/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục