Gửi bài:

Chương 165 - Tời gần

Đêm đó, Tần Thiên cùng năm vị lão bản thảo luận đến lúc trăng treo giữa trời cao thì mới rời đi

Trên đường về, Lâm Vĩnh nói với Tạ Đình Quân:

- Không ngờ kế hoạch công tử tỉ mỉ bố trí lại bị tiểu nha đầu kia phá giải dễ dàng như vậy. Không biết chuyện này có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của công tử?

Dưới ánh trăng, Tạ Đình Quân cho ngựa chạy chậm, bên đường là những lầu son gác tía, từ cao chiếu xuống những ánh đèn lồng ái muội. Có nữ tử ở trên lầu vẫy khăn với hắn, tiếng cười như chuông bạc, hương thơm son phấn nồng nàn tràn tới.

Tạ Đình Quân ngẩng đầu nhìn phía đám nữ tử phấn son lòe loẹt mỉm cười, chờ đến khi bọn họ nhiệt tình vẫy gọi thì hắn lập tức cảm thấy thật vô vị. Quay đầu đi, cũng không nhìn lại lấy một lần

- Tuy rằng Trang Tín Xuyên mất đi vị trí đương gia nhưng Lâm tổng đốc và Hồ tri phủ cũng không muốn buông tha miếng thịt béo này. Muốn gây dựng thế lực khác có thể cạnh tranh với Thịnh Thế. Nếu thực sự để bọn họ làm được thì bọn họ sẽ kiếm được số lợi không nhỏ từ trà, với Ngũ hoàng tử mà nói sẽ như hổ thêm cánh. Tam gia nếu giao chuyện này cho ta thì là vì tin tưởng ta, ta sẽ làm thỏa đáng vì hắn

- Cho nên công tử cố ý sai người đưa cho chưởng quầy của Âu Dương lão bản kế hoạch nhìn thì cao minh nhưng thực ra lại rất nguy hiểm này. Thúc đẩy liên minh của bọn họ sau đó đem việc này nói cho Tri phủ đại nhân biết, đưa cơ hội này cho bọn họ. Sau đó công tử tung tin đồn muốn làm ăn, buôn trà khiến bọn họ tới mượn sức để tạo áp lực ép Thịnh Thế thỏa hiệp. Đến lúc đó công tử sẽ liên hợp với Thịnh Thế mà nhắm vào điểm yếu của liên minh mà đả kích. Nếu kế hoạch chu đáo thì có thể giúp công tử kiếm số bạc lớn, càng được Tam gia coi trọng, còn có thể khiến Hồ Lâm bị đả kích. Đúng là nhất cử lưỡng tiện! Cũng không ngờ nha đầu kia lại lợi hại như vậy, chỉ liếc mắt mội cái đã nhìn ra sơ hở của bọn họ. Nay còn dỗ cho ngũ đại Trà Hành phục tùng nàng. Nếu áp lực không còn sao bọn họ đồng ý cho công tử gia nhập?

Lâm Vĩnh nhìn vẻ mặt thoải mái của Tạ Đình Quân mà khó hiểu:

- Vì sao công tử không hề lo lắng?

Tạ Đình Quân nhìn bóng đêm nặng nề phía trước, trong đầu hiện ra đôi mắt thông minh của tiểu thư, chỉ cảm thán nói một câu:

- Trang phủ đúng là có phúc ấm tổ tiên, không biết tìm đâu ra nha đầu như vậy. Nếu không nhờ thế thì chỉ dựa vào đại thiếu gia tàn tật, nhị thiếu gia ngu xuẩn kia, sớm đã thất bại thảm hại?

Gió đêm thổi tung tóc hắn, thổi trường bào hắn bay phấp phới, hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, vẻ mặt kiêu ngạo

- Nữ tử như vậy không nên ở bên một phế nhân, nàng xứng đáng với một nam nhân tốt hơn

Hắn quay đầu, lấy roi ngựa chỉ vào Lâm Vĩnh:

- Ngươi xem đi, Thịnh Thế nhất định sẽ để Tạ gia chúng ta gia nhập bởi vì ta nhìn ra, nha đầu đó là nữ tử có dã tâm

Hắn cười to hai tiếng, hào khí tận trời:

- Cũng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng làm thê tử của Tạ Đình Quân ta

Tiếng cười mạnh mẽ vang vọng trong đêm đen như làm chấn động màn đêm. Sự tự tin này như có thể thổi bay mọi thứ, khiến Lâm Vĩnh e ngại

Nhưng Lâm Vĩnh cũng không nghi ngờ lời chủ tử, chủ tử tuy nhìn có vẻ cuồng vọng nhưng cũng không phải là không có cơ sở. Phàm là những gì hắn đã lập chí phải có được thì hắn sẽ tính kế cẩn thận, vô cùng chắc chắn. Cho nên đến giờ, hắn vẫn chưa từng thấy chủ tử thất bại

Giờ, nếu chủ tử nói đại thiếu phu nhân Trang phủ sẽ thành thê tử của hắn thì Lâm Vĩnh tuyệt đối tin tưởng, không lâu nữa, đại thiếu phu nhân Trang phủ sẽ thành Tạ gia Nhị thiếu phu nhân.

Đó là chuyện không thể nghi ngờ

Nửa tháng sau, trà thương các nơi tiến vào Dương thành bắt đầu thu mua trà. Bọn họ tiến vào Dương thành thì nhận được một tin tức. Ở con phố phồn hoa nhất Dương thành có một hoạt động là "Hội chợ triển lãm trà thu Dương thành". Nơi đó bao gồm lục đại Trà Hành ở Dương thành, bao gồm cả Thịnh Thế và hơn 10 Trà Hành lớn, nhỏ ở các trấn lân cận. Trước kia, bọn họ phải mất nhiều thời gian chạy ngược chạy xuôi để chọn lựa nhưng hôm nay chỉ cần ở một chỗ đã có thể so sánh tất cả các loại trà, đây là việc rất tiện cho các khách thương. Với hoạt động này, các khách thương đều rất khen ngợi

Ở đây, bất luận là Trà Hành lớn hay Trà Hành nhỏ, chỉ cần tuân thủ quy tắc thì cơ hội xuất đầu lộ diện đều như nhau. Chỉ xem ngươi có bản lĩnh để làm ăn hay không mà thôi. Trong hội chợ triển lãm nhốn nháo, các Trà Hành đều dùng đủ mọi các để chào mời khách, cạnh tranh vô cùng khốc liệt nhưng chính như thế lại khiến mọi người đều kích động, tích cực hơn.

Tần Thiên phái người đem chuyện ở đây truyền ra ngoài với tốc độ nhanh nhất, hơn nữa, các khách thương truyền tai nhau, kết quả, trà thương đến Dương thành càng ngày càng nhiều. Thậm chí không ít các Trà Hành ở các châu, huyện lân cận cũng đến xin gia nhập triển lãm. Với điều này, Tần Thiên vẫn đồng ý nhưng điều kiện tiên quyết là, mọi Trà Hành dù lớn hay nhỏ, đã tham gia triển lãm thì phải tuân thủ quy tắc. Một khi phát hiện có cạnh tranh không lành mạnh thì Trà Hành đó sẽ vĩnh viễn không thể tham gia triển lãm

Bởi vì triển lãm này rất mới mẻ cũng rất tiện lợi, cũng vì để cho khách thương có nhiều sự lựa chọn nên được bọn họ rất ưu ái. Chẳng những hấp dẫn nhiều khách thương đến mà còn kích thích bọn họ đặt mua hàng. Sau khi kết thúc triển lãm, Tần Thiên tính sơ sơ cũng thấy lần này trà thu ở Dương thành bán ra tốt hơn năm ngoái nhiều. Thịnh Thế cũng không vì cho người khác cơ hội mà tổn thất, ngược lại vì cạnh tranh này mà bán được càng nhiều trà, được càng nhiều lợi ích.

Ngũ đại Trà Hành cũng vì vậy mà buôn bán lời không ít. Năm vị lão bản không tốn nhiều công sức nhưng lợi ích thu được còn lớn hơn việc liên minh gì gì đó thật tốn công tốn sức. Nhớ tới bọn họ thiếu chút nữa rơi vào cảnh nước sôi lửa bòng mà đều lén lau mồ hôi lạnh. Cũng vì thế mà càng cảm kích Tần Thiên.

Chuyện đời là vậy, mọi người đều cảm kích người đem lại lợi ích cho bọn họ mà oán hận những người làm tổn hại lợi ích của mình

Đợi sau khi vụ trà thu kết thúc, mọi người đều cảm nhận được sự ưu việt của triển lãm đều tỏ ý muốn năm sau cũng tiếp tục làm như vậy. Từ đó đưa ra đề nghị thành lập Trà thương hội, mà hội trưởng Trà thương hội, tất cả mọi người đều nhất trí đề cử Tần Thiên, không có dị nghị gì.

Sau khi triển lãm trà thu oanh oanh liệt liệt kết thúc, thời tiết càng lúc càng lạnh, mùa thu cũng bắt đầu

Sáng hôm đó, xe ngựa của Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vừa đến cửa lớn Trà Hành, Từ chưởng quầy, Lý chưởng quầy đều dẫn công nhân ra đón. Bọn họ xếp làm hai hàng ở hai bên cửa, nhìn thấy Tần Thiên và Trang Tín Ngạn xuống thì đều cúi đầu đồng thanh hô:

- Thỉnh an đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân.

Ai nấy đều rất cung kính, không kém trước kia thỉnh an Đại phu nhân là mấy

- Mọi người ngày mới tốt lành. Sắp đến tết Trung thu rồi, mọi người cố gắng làm việc, tranh thủ kiếm hồng bao về cho gia đình. Tần Thiên cười nói với mọi người

Trong thời gian này, Tần Thiên trưng cầu ý kiến của đại phu nhân, bắt đầu tiến hành tính lãi để thưởng cho mọi người. Nếu có công lớn với Thịnh Thế nhất định sẽ được chia lãi không nhỏ. Như vậy thúc đẩy tinh thần làm việc, hợp tác của mọi người, bởi vì bất kể khâu nào cũng đều ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng

Cũng vì thế mà Tần Thiên được mọi người thật lòng tôn trọng, ủng hộ. Giờ không còn ai vì xuất thân của nàng và tuổi tác của nàng mà xem thường nàng

Lúc này, Phạm Thiên mặc trường bào màu xám đi lên

- Đại thiếu phu nhân, Tạ công tử đã đến, đang ở bên trong

Phạm Thiên là bằng hữu Tần Thiên từng quen lúc còn làm ở đại sảnh. Tần Thiên rất thích tính cách trung hậu và nghĩa khí của hắn. Sau khi nàng thành đương gia, bên mình cần trợ thủ nhưng Thanh Liễu, Thu Lan giúp nàng quản gia còn được chứ chuyện làm ăn thì lại không thông. Một lần ngẫu nhiên, Tần Thiên phát hiện Phạm Thiên có sự tiến bộ vượt bậc, chẳng những có thể thoải mái, khéo léo tiếp khách, quen thuộc công việc của Trà Hành mà còn thực sự ghi nhớ những lời nàng nói. Giờ chỉ cần là khách hắn từng gặp thì hắn đều có thể nhớ chính xác bọn họ. Vì thế mà đề bạt vị bằng hữu thuở còn hàn vi thành trợ thủ của nàng.

- Được, ngươi sai người tiếp đón cẩn tận, chút nữa ta và đại thiếu gia sẽ tới

Phạm Thiên nhận lệnh mà đi

Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái, nhẹ giọng nói:

- Ngươi không phải vừa nói bị đau đầu, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một chút

Trang Tín Ngạn mỉm cười, trong ánh mắt là sự dịu dàng vô cùng

Chờ hai người đi vào, phía sau bọn tiểu nhị đều cười nói:

- Nhìn thấy không, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân của chúng ta thật ân ái. Xem ra không lâu nữa Trang phủ ta sẽ có tiểu thiếu gia rồi

Bên cạnh một người cười nói:

- Đức Quý, dám nói linh tinh về chủ nhân?

Đức Quý cười nói:

- Sợ cái gì, đại thiếu phu nhân không phải là người hẹp hòi như vậy, hơn nữa ta cũng đâu nói gì sai. Chẳng lẽ bọn họ ân ái là giả sao? Mọi người đều thấy còn gì

Đám tiểu nhị còn lại cũng cười, như là cao hứng vì tình cảm của hai người vậy

Bên này, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên vào nội viện. Đến khi sắp vào tới phòng, Tần Thiên không cẩn thận mà trượt chân, mất thăng bằng. Ngay lúc nàng sắp ngã thì bên cạnh, Trang Tín Ngạn nhanh tay ôm lấy thắt lưng nàng, đỡ nàng lại

Bởi vì sức lực này mà khiến Tần Thiên nhào vào lòng hắn, cả người dán lên ngực hắn

Hơi thở nam tính quen thuộc ùa vào, trong lúc bối rối, Tần Thiên ngẩng đầu lên lại bị hút vào đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly của hắn, lúc này, nhu tình trong mắt hắn như hòa tan trời đất mà vùi lấp nàng

Hai tay nàng chống lên ngực hắn, từ sau khi hắn trở về, nàng cũng không có tiếp xúc thân mật với hắn như vậy. Giờ mới phát hiện, bất tri bất giác hắn cường tráng lên nhiều, ngực hơi nở ra, rắn chắc nhiều, chẳng lẽ là cơ ngực... Trong đầu bỗng hiện lên cảnh hắn cởi áo để lộ cơ ngực săn chắc, đến khi phản ứng lại thì Tần Thiên thoảng đỏ mặt

Ôi trời ơi, nàng suy nghĩ cái gì thế... Tần Thiên xấu hổ, phiền chán nhắm mắt lại, cắn chặt môi

Thẩy vẻ mặt nàng như vậy, Trang Tín Ngạn hiểu lầm ý nàng, nhớ lời nàng từng nói. Trang Tín Ngạn lo lắng đẩy nàng ra.

Trên phương diện tình cảm, hắn có thể nói vẫn chỉ là đứa trẻ, trong chuyện kết giao với nữ tử thì vẫn rất non nớt. Hơn nữa hắn khiếm khuyết khiến cho hắn rất ngây thơ trên phương diện này, cho nên hắn hoàn toàn không thể hiểu biết tâm tư của nữ tử, nghĩ nàng nói không muốn là thật sự không muốn .

Tần Thiên bị hắn đẩy lùi hai bước, đột nhiên rời khỏi vòng ôm ấm áp đó, cả người cảm thấy thật lạnh lẽo

Bỗng nhiên trong lúc này, nàng có cảm giác mất mát.

Mục lục
Ngày đăng: 30/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục