Gửi bài:

Chương 209 - Ngươi đừng mơ

Đại sảnh Thanh Âm viện, Đại phu nhân ngồi chính vị, Trang Tín Xuyên và Trang Minh Hỉ đứng ở một bên, còn hai quản sự khác đứng một bên

Nhìn thấy hai người tiến vào, Trang Tín Xuyên nhướng mày cười lạnh. Mà Trang Minh Hỉ ở bên chỉ thản nhiên nhìn bọn họ một cái, cũng không có vẻ mặt gì khác lạ.

Thấy vậy, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn lại nhìn nhau một cái, biết là lại có phiền phức. Lập tức hai người bình tĩnh, không chút hoang mang tiến lên thỉnh an Đại phu nhân.

Thỉnh an xong, Đại phu nhân sai Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi xuống bên cạnh. Nhìn huynh mội Trang Tín Xuyên đứng bên, Tần Thiên biết Đại phu nhân cũng không đồng ý với điều bọn họ nói

- Được rồi, giờ đại ca đại tẩu các ngươi đều ở đây, Tín Xuyên, ngươi nói lại ý ngươi đi

Sắc mặt Đại phu nhân lạnh lùng

Trang Tín Xuyên nhìn Tần Thiên một cái, thấy Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ánh mắt nhìn nhau đầy tình ý, trong lòng ghen ghét vô cùng

Bọn họ hạnh phúc lắm sao? Hắn phải tìm cách để bọn họ không được thoải mái

- Đại nương, ta từ chỗ Giang quản sự biết được, đại tẩu lại giúp Lưu gia không ít bạc, giúp bọn họ khai trương quán trà một lần nữa, còn đồng ý sau khi khai trương, đến hết năm nay vẫn đều có thể cho bọn họ mua chịu

Trang Tín Xuyên hừ lạnh một tiếng, nhìn Tần Thiên nói:

- Đại tẩu, ta hỏi ngươi, ngươi tính toán sao vậy, làm ăn cái nỗi gì. Ngươi cho là Trang phủ chúng ta mở nhà từ thiện sao? Hay là ngươi muốn dùng bạc của Trang phủ ta để lấy tiếng tốt? Ngươi cũng đừng quên ngươi chính là đương gia Trang phủ thì không có nghĩa mọi thứ Trang phủ đều thuộc về ngươi. Ngươi tự tiện quyết định thế là không coi đại nương ra gì đúng không?

Đại phu nhân buông chung trà trong tay, bình tĩnh nói:

- Ai nói Tần Thiên không thương lượng với ta, chuyện này ta biết

Tần Thiên mỉm cười, ung dung nhìn Trang Tín Xuyên đang trợn mắt há mồm.

Không chỉ có Trang Tín Xuyên cảm thấy ngạc nhiên, đến ngay cả Trang Minh Hỉ ở bên cũng kinh ngạc:

- Đại nương, thể là vì sao? Lưu gia tuy là khách quen của Thịnh Thế chúng ta nhưng so với các khách hàng khác căn bản chẳng tính là cái gì. Chúng ta cần gì phải tốn kém vì bọn họ như thế. Hơn nữa vì Lưu lão gia chết mà Thịnh Thế chúng ta cũng tốn không ít bạc, coi như là đã hết lòng giúp đỡ. Ai cũng không thể nói chúng ta không phải. Lúc trước đại nương cũng nói là ta xử lý tốt rồi, vì sao giờ lại làm chuyện thừa?

Trang Minh Hỉ rất khó hiểu

- Lúc trước ta quả thực thấy ngươi xử lý không sai, mời đại phu cho Lưu lão gia, cũng miễn bạc cho Lưu gia, đại phu cũng nói, bệnh của Lưu lão đầu vốn cũng rất nghiêm trọng, cho dù không có chuyện này cũng không qua được ba nhiêu ngày. Theo đạo lý, Trang phủ chúng ta đã là hết lòng.

Đại phu nhân chậm rãi nói .

- Vậy vì sao..

Trang Minh Hỉ hỏi. Nàng nhìn Tần Thiên một cái, trong lòng khó chịu, rõ ràng là chuyện mình xử lý tốt, ai cũng khen nàng làm khéo léo, không nói được gì. Nhưng nàng ta lại chen ngang, mọi thứ mình làm lúc trước đều bị nàng che lấp chẳng còn gì

Nàng cố ý? Há có thể để cho nàng toại nguyện?

- Tần Thiên, ngươi nói cho nàng biết tại sao đi. Đại phu nhân nói

Tần Thiên mỉm cười, đứng lên, nhìn về phía Trang Minh Hỉ:

- Theo đạo lý thì không có gì đáng trách nhưng theo tình người thì còn có chút không thông. Trang phủ chúng ta bao năm qua chẳng những là làm ăn mà cũng phải có tình người

- Tình người?

Trang Minh Hỉ hừ lạnh:

- Những gì làm trước đó đã là quá tình nghĩa

Tần Thiên lắc đầu:

- Không nói chuyện lần này Lưu lão gia chết ai đúng ai sai, Trang phủ chúng ta rốt cuộc không thể tránh được trách nhiệm. Một mạng người dùng mấy lượng bạc để đổi lại sự hòa thuận giả tạo? Lưu Dần vì việc này mà gần như nhà tan cửa nát, tương lai nếu hắn sống không tốt, nhớ đến chuyện này chẳng lẽ không oán giận?

Trang Minh Hỉ phì cười:

- Chẳng lẽ đại tẩu sợ Lưu Dần trả thù? Chỉ dựa vào hắn? Báo thù Trang phủ ta?

Hai huynh muội cười lạnh liên tục như thể Tần Thiên đang nói chuyện vô cùng nực cười

- Không phải sợ hắn trả thù, chẳng qua oán hận như vậy chỉ khiến tổn hại phúc khí của Trang phủ. Hơn nữa thế sự khó lương, ai biết được chút oán hận này có thể mang đến tai họa gì cho Trang phủ? Tứ tiểu thư có dám cam đoan với ta là ta lo lắng vô cớ? Một khi Trang phủ xảy ra chuyện gì, tứ tiểu thư có dám hoàn toàn chịu trách nhiệm?

Tần Thiên nhìn Trang Minh Hỉ hỏi. Trang Minh Hỉ bị nàng dồn cho á khẩu

Thế sự khó lường, ai mà dám chắc

Tần Thiên lạnh lùng nhìn nàng một hồi, Trang Minh Hỉ không địch lại, cuối cùng cúi đầu. Tần Thiên mỉm cười, tiếp tục nói:

- Đây là thứ nhất, thứ hai, Lưu gia từ khai trương đến nay vẫn là khách quen của chúng ta, tuy số lượng không lớn nhưng vẫn đều mua của Trà Hành ta, không đến Trà Hành nào khác. Người như vậy, đã không chỉ đơn giản là một khách nhân mà cũng là bằng hữu của Trang phủ ta. Nay bằng hữu gặp nạn, chẳng lẽ không vươn tay giúp đỡ? Giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây phương, cho người cá không bằng dạy người câu cá. Chúng ta giúp hắn khai trương lại, giúp hắn sống tốt, với hắn mà nói cũng là chuyện ảnh hưởng đến vận mệnh cả đời. Với chúng ta mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ, vì sao phải so đo?

Trang Minh Hỉ không phục, định nói nhưng lại không biết nói gì

- Về phần thứ ba, hoàn toàn là đứng ở góc độ người làm ăn mà nói.

Tần Thiên cười nói:

- Lưu gia phá sản, tương đương với việc chúng ta mất đi một khách quen. Nhưng nếu chúng ta cho hắn vay tiền, giúp bọn họ khai trương, như vậy, chúng ta có thể giữ được khách hàng này. Sau này, nếu bọn họ kinh doanh càng ngày càng tốt, chuyện làm ăn của chúng ta cũng tốt theo. Mà quán trà khác thấy chúng ta chịu giúp người như vậy, sẽ chỉ càng thêm tin tưởng chúng ta, càng muốn làm ăn với Thịnh Thế.

Tần Thiên giơ ngón tay lên nói, hai mắt sáng bừng, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vẻ mặt vừa tự tin mà lại đáng yêu. Nàng như vậy có một vẻ hấp dẫn đặc biệt khiến cho Trang Tín Xuyên đang nghiến răng nghiến lợi mà thần hồn điên đảo. Suy nghĩ càng lúc càng mơ hồ, thiếu chút nữa quên phương hướng.

- Chúng ta chỉ bỏ ra cho người mượn chút bạc là có thể vừa giúp bằng hữu lại vừa có được thanh danh tốt, cớ sao lại không làm

Đại phu nhân ngồi ở chính vị liên tục gật đầu mỉm cười. Ánh mắt Trang Tín Ngạn không hề rời khỏi Tần Thiên, cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu

Thấy Tần Thiên được Đại phu nhân đồng tình, Trang Minh Hỉ không cam lòng lại nói:

- Đại tẩu có phải là quá lạc quan rồi không? Lưu Dần buôn bán chưa được bao lâu, cũng không thấy hắn có phát triển gì tốt, ngươi làm sao mà biết hắn nhất định có thể làm tốt? Nếu hắn làm ăn không tốt thì bạc của chúng ta tìm ai đòi? Tìm đại tẩu sao? Còn chẳng phải là lấy lông dê trên dê. Trang Minh Hỉ cười lạnh

- Ai nói Lưu Dần nhất định không thể làm tốt? Ta nói hắn sẽ làm tốt được. Tần Thiên đầy tự tin nói

Thấy nàng đắc ý như vậy, Trang Minh Hỉ bực mình không khỏi nghĩ. Mẫu thân nói đúng, chỉ cần Tần Thiên còn tồn tại một ngày, bất luận là ca ca hay mình đều không thể ngóc đầu lên được

- Có nghe không?

Đại phu nhân vẫn yên lặng đột nhiên nói:

- Ta biết các ngươi vẫn luôn không phục, giờ cũng đã hiểu quyết định của ta chưa. Hôm nay ta chính là muốn cho các ngươi nhìn, các ngươi kém Tần Thiên như thế nào. Thịnh Thế cần chính là đương gia như Tần Thiên. Tín Xuyên, nếu ngươi còn muốn cả đời có việc mà làm thì hãy biết điều, bỏ ngay tính gian giảo của ngươi mà học tập Tần Thiên. Về phần Minh Hỉ...

Trang Minh Hỉ nghe thấy Đại phu nhân nhắc tới mình thì rùng mình, vội cúi đầu đáp

- Vâng...

Đại phu nhân nhìn về phía nàng nói, chậm rãi nói:

- Thật ra ngươi cũng không tệ, đại nương biết ngươi ham học hỏi nhưng nếu ngươi đã đính hôn với Tạ gia thì nên ngoan ngoãn ở nhà tu tâm dưỡng tính, an tâm chuẩn bị gả đi mới được. Về phần đến Tạ gia là thế nào thì phải nhìn vận mệnh của chính ngươi

Trang Minh Hỉ vui vẻ nói:

- Minh Hỉ xin nghe lời đại nương dạy dỗ

Trên đường trở về, Trang Tín Xuyên nói với muội muội:

- Ngươi bảo nàng ta là một nha hoàn sao có thể biết nhiều như vậy? Giọng nói như đang trong cơn mê

Trang Minh Hỉ không đáp, một trận gió lạnh thổi tới, nàng quay đầu nhìn cây cối run lên trong gió, lại nghĩ tới ước hẹn với Tạ Đình Quân.

***

Tạ Đình Quân mặc cẩm bào màu đen, quàng khăn màu nâu bằng da sóc, tay áo cũng đính lông sóc càng khiến thân hình cao lớn của hắn thêm vẻ cao quý

Chỉ là, ba ngón tay bằng sắt của hắn thật chói mắt, tất cả mọi người đều biết, đó là hắn vì Tần Thiên mà mạng cũng không tiếc.

Đang lúc cầm lòng không đậu lại nghe hắn nói:

- Mấy tháng này, ngươi gia nhập việc buôn muối cũng kiếm được không ít, nếu đã cầm bạc thì cũng đến lúc làm chút chuyện đi

Nàng hỏi:

- Ngươi muốn ta làm gì?

- Hai chuyện

Hắn nhìn nàng, đôi mắt đen lạnh lùng nặng nề, không chút độ ấm:

- Thứ nhất, nghĩ cách làm cho muội muội Tạ Uyển Quân của ta vào cửa. Thứ hai, nghĩ cách lợi dụng lời đồn đại của ta và nàng mà để Trang phủ hưu nàng đi

Nàng nói:

- Chuyện thứ nhất còn thông nhưng chuyện thứ hai rất khó. Đại nương căn bản không để ý những lời đồn đại này

Lúc này, Tạ Đình Quân cười đầy ý vị:

- Chỉ cần ngươi có thể làm tốt chuyện thứ nhất thì chuyện thứ hai cũng dễ giải quyết hơn nhiều

Nàng khó hiểu. Tạ Đình Quân lại nói:

- Tần Thiên không thể dung người khác, chỉ cần Uyển Quân vào cửa, không cần chúng ta làm gì, chính nàng sẽ không ở lại

Gió lạnh thổi tới, Trang Minh Hỉ kéo chặt áo choàng màu hồng của mình, nàng cúi đầu, ánh mắt còn lạnh hơn gió

Tính nàng không thể dung người khác? Trang Minh Hỉ cười lạnh, nói cách khác, tương lai Tạ Đình Quân có được nàng thì sẽ chỉ có mình nàng là bảo bối sao?

Thật kì quái, chẳng qua chỉ là một nha hoàn mà ai cũng sủng ái, coi như bảo bối, sợ làm tổn thương đến nàng. Còn mình là tiểu thư nhưng ai cũng chê, ai cũng tránh, bất kể là ai cũng chẳng coi nàng ra gì

Bị Trang phủ hưu thì sao? Còn được Tạ gia thu nhận. Cũng vẫn là đương gia phu nhân, vẫn là cẩm y ngọc thực

Còn mình? Bị người từ hôn, để cả thành chê cười, vô cùng khó xử.

Tần Thiên ơi Tần Thiên...

Trang Minh Hỉ bất tri bất giác dừng bước, nàng nhìn phía trước, khóe miệng cười lạnh. Ta thực sự không muốn nhìn thấy ngươi hạnh phúc như thế. Vị trí đương gia Trang phủ ngươi phải trả cho ta nhưng vị trí chủ mẫu Tạ gia, ngươi cũng đừng mơ.

Mục lục
Ngày đăng: 29/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục